Rõ ràng, bọn họ đang thảo luận về trận tỷ thí tiếp theo.
Giả Tầm trở lại cùng đám người Bồng Lai Tiên Đảo, ngồi xuống ghế, uống trà, vẻ mặt lạnh nhạt chờ đợi.
Mọi người ở Bồng Lai Tiên Đảo, cũng đều đang xì xào bàn tán về trận chiến vừa rồi.
Sức chiến đấu và ý chí của thiếu niên kia thực sự làm cho bọn họ khiếp sợ.
- Đáng tiếc, nếu đệ tử như vậy ở Bồng Lai Tiên Đảo ta, chỉ sợ tu vi hiện giờ, vượt xa không chỉ là Tông Sư...
- Không ngờ Đại Viêm nho nhỏ, lại có thể có được một thiếu niên ưu tú như vậy...
- Hừ, lần này mặt mũi của Phiêu Miểu Tiên Tông, xem như mất hết rồi...
Thánh tử Hiên Viên Vũ của Bồng Lai Tiên Đảo vẫn trầm mặc như trước.
Lúc này, ánh mắt của hắn đang nhìn trên thuyền mây cách đó không xa, nữ tử váy trắng được vài thiếu nữ vây quanh ở giữa.
Nữ tử kia chính là Cầm Dao tiên tử xinh đẹp cùng thiên phú lẫy lừng của Cửu Thiên Dao Đài.
Tuy trên mặt nàng đeo mạng che mặt, nhưng dáng người cùng khí chất như tiên kia, cũng không phải nữ tử bình thường có thể so sánh.
Cho dù năm thiếu nữ tiên tử thanh xuân tràn đầy kiều mỹ như hoa bên cạnh nàng, khi ở trước mặt nàng, tựa hồ cũng ảm đạm thất sắc.
Lúc này, trên phi thuyền của Cửu Thiên Dao Đài.
Mấy người Hồng Diên đương nhiên cũng hưng phấn không thôi nói trận chiến vừa rồi với Cầm Dao tiên tử.
- Sư tôn, thấy chưa? Hắn không chỉ có thiên phú kinh người, thể chất đặc biệt, hơn nữa ý chí cũng rất cường đại, lại rất dũng cảm, trung thành với quốc gia của mình, còn có thể phá giải trận pháp thượng cổ, quả thực quá hoàn mỹ! Ngài nếu không nhanh chóng thu hắn, khẳng định sẽ bị người khác cướp đi.
- Sư tôn, sư tỷ nói rất đúng, vẫn nên mau chóng quyết định, thu hắn làm đệ tử thân truyền đi. Mặc dù không vì Lôi Linh Căn của hắn, thiếu niên như vậy, cũng rất khó có được. Với thiên phú cùng ý chí của hắn, sau này nhất định sẽ tỏa sáng ở Cửu Thiên Dao Đài chúng ta.
Hồng Diên và Tử Vi đều mở miệng khuyên bảo.
Lục Hà cũng vẻ mặt chờ mong giòn tan nói:
- Sư tôn, không cần sợ mất mặt, không ai dám chê cười ngài. Thu nam đệ tử thì như thế nào, tông môn cũng không phải không có sư thúc thúc bá thu qua. Hơn nữa... Chúng ta cũng muốn có một tiểu sư đệ.
Về phần Phấn Du và Lam Vũ, thì yên lặng đứng ở một bên, không nói gì.
Cầm Dao tiên tử cũng trầm mặc không nói.
Hồng Diên vội vàng nói:
- Phấn Phấn, Lam Lam, hai người các ngươi cảm thấy thế nào?
Lam Vũ lạnh lùng nói:
- Thế nào cũng được.
Phấn Du trầm mặc một chút, nhìn sư phụ nhà mình một cái, nói:
- Nếu thật sự muốn thu hắn vào Cửu Thiên Dao Đài chúng ta, vẫn nên để Liên Tuyết sư bá thu hắn làm đệ tử thân truyền đi.
Lời này vừa nói ra, những người khác đều sửng sốt.
Cầm Dao tiên tử lãnh đạm nhìn nàng một cái, ánh mắt lại tiếp tục nhìn về phía đám người.
Tử Vi nghi hoặc nói:
- Phấn Phấn, vì sao phải nhường hắn cho Liên Tuyết sư bá?
Phấn Du nhàn nhạt nói:
- Liên Tuyết sư bá cũng là người của Ngọc Nữ Phong chúng ta, lại là sư tỷ muội với sư tôn ta, không có gì khác nhau.
Lục Hà giòn tan nói:.
- Thế nhưng, Liên Tuyết sư bá tu Nho đạo, không phù hợp. Hơn nữa, vì sao không trực tiếp để sư tôn thu hắn? Hà tất phải làm nhiều việc như vậy?.
Phấn Du trầm mặc, không nói gì nữa.
Lúc này, Hồng Diên thân là đại sư tỷ, đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt nhìn sư tôn nhà mình một cái, vội vàng nói:.
- Đúng, để Liên Tuyết sư bá thu hắn làm đệ tử, như vậy là thích hợp nhất.
Ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía nàng.
Hồng Diên “khụ khụ” một tiếng, đi về phía lan can phía sau.
Mấy người hiểu ý, lập tức đi theo.
Lúc này, Hồng Diên mới thấp giọng nói:.
- Sư tôn mắc kẹt ở cảnh giới hiện giờ đã rất nhiều năm, cần lôi linh khí của thiếu niên kia đột phá, tin tức về Lôi Linh Căn trong sách lần trước, các ngươi không phải cũng đọc sao? Nếu sư tôn thu hắn làm đệ tử, như vậy hai người bọn họ chính là quan hệ thầy trò... Nói như vậy, sư tôn...
Nói đến đây, nàng lại nhìn sư tôn phía trước một cái, lại hạ giọng nói:.
- Nếu là thầy trò, sư tôn không tiện xuống tay...
Các thiếu nữ: -...
Cầm Dao tiên tử tựa hồ nghe được các nàng nói thầm, xoay người, đi vào phòng.
Mà lúc này.
Hiên Viên Vũ đứng cách đó không xa trong đám người Bồng Lai Tiên Đảo, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Dừng một chút, ánh mắt của hắn, lần nữa nhìn về phía Đại Viêm bên kia. Nhưng đạo thân ảnh lạnh như băng kia, cũng không đứng ở trong đám người, không biết đi đâu.
Trong đầu hắn, không khỏi lần nữa hiện ra cảnh tượng năm đó lần đầu tiên nhìn thấy nàng, bạch y trắng như tuyết của nàng, phất phơ như tiên, thân ảnh cùng dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết.