Lúc nàng đang chuẩn bị dùng kiếm quang quấy nát thân thể nữ tử trước mắt này, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên vươn ra một ngón tay, “bụp” một tiếng, một kiếm khí màu lam bắn ra.
Đồng tử Thượng Quan Đình co rụt lại, đành phải rút bảo kiếm ra, cuống quít chắn trước ngực.
Keng.
Một tiếng nổ giòn.
Nàng trực tiếp bị chấn lui ra ngoài, bảo kiếm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
Chờ nàng đứng vững thân thể, nữ tử phía trước, đã xoay người lại, sắc mặt tái nhợt mà lạnh như băng nhìn nàng.
Trong lòng Thượng Quan Đình lạnh lẽo, bảo kiếm trong tay run rẩy một chút, ánh mắt nhìn về phía bụng nàng.
Máu tươi phun ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ y phục màu xanh của nàng. Sắc mặt của nàng vẫn lạnh như băng mà bình tĩnh như trước.
Nhưng rất nhanh, nàng lay động một chút, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Hàn mang trong mắt Thượng Quan Đình chợt lóe, đang muốn nắm chặt bảo kiếm tiến lên, dưới đài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng chửi rủa.
Không riêng gì Đại Viêm, những người tu luyện của tông môn khác cũng nhìn không nổi, nhao nhao mở miệng hét chửi.
Nàng thậm chí nghe được, ngay cả một số đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo cũng đang mắng to.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Nhưng giờ phút này, nàng đã không quan tâm nhiều như vậy.
Nàng cắn răng, nắm kiếm tiếp tục đi lên.
Mọi người Đại Viêm đều vọt tới trước chiến đài.
Giả Tầm lập tức quát:
- Dừng tay!
Lúc này thân thể Thượng Quan Đình mới run lên, dừng bước.
Ánh mắt Giả Tầm nhàn nhạt nhìn nàng một cái, dừng một chút, nhìn về phía mọi người Đại Viêm đã vọt tới trước màn hào quang, lại nhìn về phía Bạch Y Sơn nói:
- Bạch viện trưởng...
Không đợi hắn nói xong, Bạch Y Sơn liền trầm giọng nói:
- Chúng ta nhận thua.
Giả Tầm không nói gì nữa, gật gật đầu, tay áo vung lên, rút sạch màn hào quang.
Mọi người Đại Viêm lập tức xông lên chiến đài.
Thượng Quan Đình thấy một màn này, thân ảnh cuống quít chợt lóe, chạy xuống, chạy vào trong đám người Phiêu Miểu Tiên Tông.
Trang Chi Nghiêm đứng trên chiến đài, mắt trợn tròn nói:
- Đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông hèn hạ vô sỉ, tất cả mọi người nhìn thấy không? Ván này, chúng Đại Viêm ta không phục.
Những người tu luyện bốn phía vừa nãy còn đang giận dữ mắng, giờ phút này, đột nhiên lại im lặng toàn bộ.
Vừa rồi là sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người theo bản năng mở miệng tức giận mắng, nhưng hiện tại sau khi tỉnh táo lại, ai lại đồng ý đắc tội Phiêu Miểu Tiên Tông?
Đại Viêm rõ ràng đã thua.
Về sau toàn bộ Đại Viêm đều bị Phiêu Miểu Tiên Tông nô dịch.
Bọn họ không cần vì một chút bất bình, mà đắc tội một siêu cấp tiên tông này.
Trang Chi Nghiêm đỏ mắt, nhìn về phía Giả Tầm ở Bồng Lai Tiên Đảo nói:
- Cổ đảo chủ, ván này...
Không đợi hắn nói xong, Giả Tầm đã lạnh nhạt nói:
- Ván này, Đại Viêm các ngươi thua, không thể tranh cãi.
Trang Chi Nghiêm tức giận cả người phát run, ánh mắt đột nhiên lại nhìn về phía mọi người Phiêu Miểu Tiên Tông.
Công Dương Nham hơi cúi đầu, không nói gì.
Những người khác, cũng đều trầm mặc không nói.
Thượng Quan Đình không chút chột dạ nhìn hắn nói:
- Lúc trước Cổ tiền bối đã nói xong quy củ, ta chỉ dựa theo quy củ tỷ thí, cũng không hề làm trái quy định nào. Muốn trách, vậy phải trách nàng không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào! Tu vi của ta cao hơn nàng, làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy? Thua thì thua, dù có ngụy biện cũng vô dụng.
Nhạc Dương Lâu cũng mở miệng nói:
- Nàng vốn nỏ mạnh hết đà, mặc dù Thượng Quan Đình không cần mưu kế, cuối cùng nàng cũng sẽ thua.
Trang Chi Nghiêm nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi đánh rắm! Ngươi đường đường là người đứng đầu một phong của Phiêu Miểu Tiên Tông, vậy mà cũng dám mở mắt nói dối trước mặt nhiều tông môn như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?
Nhạc Dương Lâu híp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, không để ý tới hắn nữa.
Tử Hà tiên tử ôm Lệnh Hồ Thanh Trúc xuống chiến đài, đặt ở chỗ trống cách đó không xa, lập tức bố trí trận pháp, vây quanh bốn phía.
Lạc Lăng hỗ trợ xử lý vết thương.
Những người khác đứng ở bên ngoài trận pháp, đỏ mắt, nắm chặt nắm tay, phẫn nộ không cam lòng.
Trong màn hào quang màu đỏ, Lệnh Hồ Thanh Trúc chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mở miệng nói:
- Hắn...
Lạc Lăng đang giúp nàng xử lý vết thương, nghe vậy sửng sốt một chút.
Tử Hà tiên tử lập tức hiểu được, vội vàng vọng ra bên ngoài gọi:
- Phi Dương, ngươi tiến vào.
Màn hào quang chợt loé.
Lạc Thanh Chu đi vào, trong mắt mang theo tơ máu màu đỏ, lại giống như từng lôi điện nhỏ, không ngừng nhảy lên sâu trong đồng tử.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn, ánh mắt rung động, run giọng nói:
- Xin… Xin lỗi...
Lạc Thanh Chu cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhẹ giọng nói:
- Không sao đâu, còn có ta. Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giành chiến thắng.
Khóe mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên trượt xuống hai giọt nước mắt trong suốt, thấp giọng nói.