- Quy củ trước đó lão phu đã nói, leo lên đài chiến, quyền cước không mắt, sinh tử tự chịu, mọi người nhất định phải suy nghĩ kỹ càng trước.
- Được rồi, không nói nhiều nữa, nói vậy tất cả mọi người đã sốt ruột rồi.
- Phiêu Miểu Tiên Tông phái ra một người lên đài trước.
Lời vừa dứt lời.
Trong đám người bên Phiêu Miểu Tiên Tông, lập tức đi ra một thiếu niên thân hình cao lớn.
Thiếu niên kia một thân lam bào, khí vũ hiên ngang, sau khi đi lên chiến đài, liền chắp tay hành lễ bốn phía dưới đài, lúc này mới cao giọng nói:
- Tại hạ Vương Diệu của Phiêu Miểu Tiên Tông, chủ tu thân thể, tu vi Tông Sư trung kỳ.
Vừa nghe lời này, bốn phía đều vang lên tiếng nghị luận ồn ào.
- Chậc chậc, Phiêu Miểu Tiên Tông quả nhiên không hổ là một trong tam đại tiên tông Cửu Châu đại lục, tùy tiện đi ra một đệ tử trẻ tuổi, cũng đều là cấp bậc Tông Sư.
- Ai, ở chỗ chúng ta, Tông Sư đã là đại nhân vật khai tông lập phái.
- Tông môn chúng ta cho đến bây giờ, cũng mới có hai Tông Sư.
- Đại Viêm đoán chừng không khác với quốc gia chúng ta lắm, toàn bộ tông môn quốc gia tụ lại, có lẽ cũng chỉ có hơn mười hai mươi Tông Sư, về phần Tông Sư trẻ tuổi, chắc càng ít.
Mọi người nghị luận, ánh mắt đều nhìn về phía Đại Viêm.
Bạch Y Sơn nhìn về phía đệ tử trẻ tuổi phía sau, trầm giọng nói.
- Trận đầu tiên rất quan trọng, liên quan đến sĩ khí cùng lòng tin của mọi người. Đối phương phái ra đệ tử, có thể chỉ là người có tu vi thấp nhất trong mười đệ tử kia.
- Nếu như chỉ có ba năm trận tỷ thí, chúng ta có thể dùng cường giả mạnh để đối đầu với kẻ yếu nhất, nhưng hiển nhiên hiện tại không thể thực hiện được. Bây giờ có mười trận tỷ thí, chúng ta ít nhất phải thắng trên năm trận, mà đối phương yếu nhất, theo chúng ta, cũng là cực kỳ cường đại. Chỗ chúng ta tu vi cao nhất, cũng chỉ là hậu kỳ mà thôi, nếu trận đầu tiên đã đi lên, vậy bắt đầu từ trận thứ hai, liền không có cách nào đánh.
- Cho nên, nếu như chúng ta muốn thắng được năm trận, chắc chắn phải thực hiện mưu kế, cũng chỉ có thể dựa vào thực lực cùng liều mạng của mình.
- Đối phương là Tông Sư trung kỳ, hiện tại, chúng ta cần phái ra một đệ tử cùng cảnh giới xuất chiến.
Lời vừa dứt lời.
Từ Trường Sinh phái Hoa Sơn, Tuệ Tâm của Kim Thiền tự, cùng với La Y của Tiêu Vân Các, đều đứng ra nói:
- Vãn bối nguyện xuất chiến.
Bạch Y Sơn nhìn ba người một cái, ánh mắt rơi vào trên người Từ Trường Sinh, nói:
- Ta vừa rồi nhìn kỹ một chút, lúc đệ tử kia lên đài, trên người có đao ý tản ra, hẳn là tu đao pháp. Trường Sinh, ngươi chủ tu kiếm pháp, có thể đi lên đánh một trận.
Kiếm ý trong mắt Từ Trường Sinh chợt lóe, chắp tay nói:
- Tuân lệnh.
Dứt lời, hắn đeo bảo kiếm, đi ra khỏi đám người, ánh mắt kiên nghị đi lên đài đá, ngữ khí ôn tồn nói:
- Tại hạ Đại Viêm Hoa Sơn phái Từ Trường Sinh, tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ, nguyện cùng Vương huynh đánh một trận.
Vương Diệu mặc lam bào, sâu trong đồng tử xuất hiện hai đạo đao ảnh, đứng ngạo nghễ.
Tại thời điểm này.
Giả Tầm bắt đầu mở ra trận pháp, một đạo hào quang mỏng manh hiện ra, bao phủ hai ngươi bên trong.
Ánh mắt Bạch Y Sơn ngưng trọng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhịn không được mở miệng nói:
- Viện trưởng, đối phương chủ tu thân thể, Từ Trường Sinh chỉ sợ không phải là đối thủ. Thật ra trẫm cảm thấy Lệnh Hồ Phong Chủ của Lăng Tiêu Tông chủ thích hợp hơn.
Bạch Y Sơn trầm mặc một chút, nói:
- Lệnh Hồ Phong Chủ quả thật rất thích hợp, nhưng thực lực tổng thể của chúng ta, kém hơn đối phương rất nhiều. Lệnh Hồ phong chủ là thể hồn song tu, thân thể Tông Sư trung kỳ, thần hồn cũng là Phân Thần cảnh trung kỳ, thực lực như vậy, không thể lãng phí ở trận đầu tiên. Đệ tử trận thứ hai của đối phương xuất chiến, ít nhất cũng là Tông Sư hậu kỳ hoặc là Phân Thần cảnh hậu kỳ, khi đó, mới là cơ hội tốt nhất Lệnh Hồ Phong Chủ ra tay. Nếu không, chúng ta không có cơ hội giành chiến thắng nhiều hơn. Hơn nữa...
Nói đến đây, ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía thanh niên cầm kiếm trên đài, nói:
- Trường Sinh tuy tu hồn, nhưng ý chí lực của hắn cũng không phải tu hồn giả bình thường có thể so sánh được. Ý chí của hắn vô cùng kiên định, trong lòng lại ôm quyết tâm hy sinh thân thể vì nước, loại ý chí cùng nhiệt huyết này, có thể làm cho thần hồn của hắn sẽ không e ngại khí huyết tràn đầy của đối phương... Hơn nữa, hắn không sợ chết, liều mạng đánh nhau, đối phương lại chỉ muốn thắng trận tỷ thí này, cũng không có chí liều chết, cho nên, ngay từ đầu, thật ra đối phương đã ở vào thế yếu...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe hắn giải thích, không khỏi kính nể nói:
- Vẫn là viện trưởng nhìn sâu trông rộng.