- Cho dù chúng ta có dẫn theo toàn bộ những người có tu vi cường đại nhất Đại Viêm, chưa chắc đã khiến bọn họ kiêng dè. Cho nên, chúng ta nhất định phải dựa vào lực lượng của hai đại Tiên Tông khác, ít nhất để cho bọn họ ở trước mặt hai đại Tiên Tông khác để họ có chút e dè, nể mặt, sẽ không đi quá giới hạn...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn đối diện, thản nhiên nói:
- Hai đại tiên tông khác, đương nhiên cũng sẽ chiếu cố bọn họ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên sẽ không công bằng tuyệt đối. Bất quá bọn họ được xưng là tam đại tiên tông Cửu Châu đại lục, tất nhiên vẫn sẽ cần chút thể diện. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gọi nhiều người hơn, tốt nhất là gọi người của các nước khác. Có quá nhiều người, bọn họ tự khắc sẽ cố kỵ, sẽ quan tâm đến thể diện và hình tượng của Đại Tông, và họ sẽ biết thân phận mà ko làm càn.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc, nói:
- Bạch đạo trưởng cũng nói như vậy, hắn đã thông báo cho các nước khác. Nhưng kết quả đàm phán cuối cùng vẫn phải dựa vào chính chúng ta. Hơn nữa….
Nói đến đây, nàng dừng một chút, nhìn về phía thiếu nữ đối diện, nói:
- Lần này Phiêu Miểu Tiên Tông đến biên cảnh, không chỉ là đàm phán, mà bọn họ còn phải đến bắt một người, hơn nữa bọn họ có đủ lý do bắt nàng.
Trong thư phòng yên tĩnh chốc lát.
Thiếu nữ vẫn im lặng, cuối cùng mở miệng:
- Ta có thể trở về với họ.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nhìn nàng nói:
- Vậy ta đi cùng ngươi.
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh:
- Ngươi là phu quân của nàng, đi cùng ta làm gì?
Nữ Đế cũng quay đầu, nhìn hắn nói.
- Đúng vậy, ngươi là phu quân của trẫm, đi cùng nàng ấy làm gì?
Lạc Thanh Chu bình tĩnh, ngữ khí điềm đạm, giống như đang nói một chuyện rất bình thường:
- Ta không phải là gì cả, ta chỉ là muốn ở cùng ngươi.
Trong phòng lại yên tĩnh một lát.
Thiếu nữ không nói nữa.
Nữ Đế đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngươi thật lớn gan! Ngươi lại dám ở trước mặt trẫm, cùng nữ tử khác nói chuyện tình cảm? Ngươi đã nói với trẫm như vậy chưa?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nếu bệ hạ gặp nạn, thần cũng sẽ như thế.
Nữ Đế ánh mắt lạnh lùng:
- Ta và ngươi là phu thê, nàng với ngươi là cái gì?
Long Nhi đột nhiên châm chọc nói:
- Phu thê vốn là đồng cam cộng khổ, nhưng trước mặt đại nạn thì lại bỏ chạy! Hừ, phu thê lại tính toán cái gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía nàng:
- Trẫm nói chuyện với ngươi sao?
Long Nhi cãi lại.
- Ta cũng không nói chuyện với ngươi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói.
- Một tiểu yêu tinh mà thôi, cũng dám làm càn trước mặt trẫm! Nếu không phải nể mặt Nguyệt Dao cô nương, trẫm sẽ giết ngươi ngay lập tức.
Long nhi cười lạnh lùng:
- Một tiểu liếm cẩu mà thôi, cũng dám làm càn trước mặt ta! Nếu không phải nể mặt công tử nhà ta, bổn Long nữ sẽ cho ngươi biết sự khác biệt giữa một tiểu liếm cẩu và Chân Long là như thế nào.
Nam Cung Hỏa Nguyệt biến sắc, trợn mắt nhìn, chậm rãi nắm chặt tay trong tay áo, sau đó chậm rãi buông ra.
Lạc Thanh Chu nhìn thấy hai người lại muốn đánh nhau, vội vàng nói:
- Bệ hạ, thời gian của thần không còn nhiều lắm, cần tu luyện ngay.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, sự tức giận trong mắt, đột nhiên trở nên lo lắng:
- Ngươi... Nói ở trên hay dưới?
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Phía dưới.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:
- Nếu ngươi ở phía dưới, trẫm thật sự...
Lạc Thanh Chu lại thấp giọng nói:
- Bệ hạ, có thể để Nguyệt Dao cô nương cùng đi không?
- Hả?
Nam Cung Hỏa Nguyệt sửng sốt, đột nhiên nắm chặt nắm tay trong tay áo, sâu trong đôi mắt, bắt đầu dấy lên hỏa diễm.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Thần biết, linh quáng dưới lòng đất rất quan trọng, những người khác không thể tùy tiện đi xuống, nhưng hiện giờ tình huống nguy cấp, ta cần Nguyệt Dao cô nương giúp ta thi triển công pháp, lợi dụng linh quáng chi tâm để tu luyện...
Nói đến đây, trong giọng nói của hắn mang theo thỉnh cầu:
- Bệ hạ, nếu như có thể, hy vọng ngài có thể hòa giải một lần. Nếu bệ hạ sợ xảy ra chuyện, có thể tự mình hoặc để Nguyệt Vũ ở phía dưới quan sát.
Nam Cung Hỏa Nguyệt sững sốt vài giây, tay nắm trong tay áo chậm rãi buông ra, hỏa diễm trong mắt cũng dần dần tản đi.
Lại trầm mặc.
Nàng điềm đạm nói:
- Ngươi biết, cho dù là lão tổ Lăng Tiêu tông các ngươi, cũng không có tư cách tiến vào lòng đất.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Nếu như thật sự không được, ta vẫn nên vào đó một mình. Đợi lát nữa ta hỏi Nguyệt Dao cô nương, xem ta có thể dùng phương pháp kia tu luyện hay không.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn, bình tĩnh nói.