Nguyệt tỷ tỷ không để ý tới hắn, lạnh lùng nhìn về phía dưới.
Trên quảng trường trước đại điện Dao Hoa cung, Nữ Đế bệ hạ mặc hồng y, đang một mình đứng ở đó nghênh đón bọn họ.
Không biết lý do tại sao.
Lạc Thanh Chu nhìn tình cảnh này, đột nhiên cảm giác mình như chuẩn bị tiến vào Tu La Tràng.
Long nhi cũng tóc xoăn rối bời, quần áo đơn bạc, một đôi chân ngọc trắng như tuyết lộ ra, ngái ngủ từ trong mui thuyền đi ra.
- Ôi!!!
Không ngờ nàng vừa rồi từ trong mui thuyền đi ra, đột nhiên chân mềm nhũn, liền ngã bò trên mặt đất.
Thân ảnh Lạc Thanh Chu chợt lóe, vội vàng đến đỡ lấy nàng.
Lúc này, phi thuyền chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Đôi mắt lạnh lùng mà uy nghiêm của Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía hai người bọn họ.
Trên hành lang dài cách đó không xa.
Nguyệt Vũ mặc hồng y, dáng người dịu dàng đứng ở đó, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Hoàng hôn buông xuống.
Sau cơn mưa nhẹ, không khí tràn ngập hương thơm của đất.
Bầu trời trong xanh như được gột rửa.
Trên quảng trường trước đại điện Dao Hoa Cung, mặc dù có rất nhiều người đứng đó, nhưng lại yên tĩnh lạ thường.
Lạc Thanh Chu xuống phi thuyền, liền đi tới trước Nữ Đế thỉnh an.
Nhưng Nam Cung Hỏa Nguyệt căn bản cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm - Hoa Cốt.
Lạc Thanh Chu biết thân ảnh xanh nhạt đã nói với nàng, dù vậy vẫn giải thích một lần nữa, hơn nữa nói phải cẩn thận hơn.
Nói xong, lại thấp giọng nói:
- Đối với Hoa Cốt mà nói, đây là một chuyện tốt, có thể giúp nàng ôn dưỡng thân thể. Mà đối với Nguyệt Dao mà nói, nàng cũng có thể tránh được tầm mắt của những người của Phiêu Miểu Tiên Tông, âm thầm làm rất nhiều chuyện, lưỡng toàn kỳ mỹ*.
*Cả hai bên đều tốt đẹp.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn về phía hắn, với nụ cười khinh bỉ và ánh mắt lạnh lùng chế nhạo nói:
- Nguyệt Dao? Ngay cả cái tên này cũng là do nàng nói cho ngươi biết sao?
Lạc Thanh Chu ngượng ngùng nói:
- Không phải nàng ấy nói, là ta nghe được ở nơi khác.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đưa bàn tay ngọc ra, vươn tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Đỡ.
Lạc Thanh Chu không dám nói nhiều, chỉ đành cúi đầu đỡ lấy tay nàng. Hai người tay chạm tay, móng tay Nam Cung Hỏa Nguyệt đâm mạnh vào lòng bàn tay hắn.
Hai mắt Lạc Thanh Chu giật giật, không dám lên tiếng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, rồi nhìn về phía thiếu nữ lạnh lùng phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo:
- Nguyệt Dao cô nương đại giá quang lâm, trẫm có sai sót nghênh đón không chu toàn, thất kính, thất kính.
Nói xong, đi qua thân thiết kéo tay nàng lên, cười nói:
- Đi thôi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu nhìn Nguyệt tỷ tỷ.
Nguyệt tỷ tỷ vẫn lạnh lùng như trước, nét mặt và ánh mắt đều không lộ ra cảm xúc gì khác.
Ba người đi về phía hành lang.
Long nhi mặc một bộ lục y, đi theo phía sau, chuông trên đôi chân khẽ vang lên, khoan khoái êm tai.
Trên đôi chân của nàng, không biết từ khi nào, đã mang giày và vớ.
Lạc Thanh Chu đỡ Nam Cung Hỏa Nguyệt lên hành lang, nhìn Nguyệt Vũ đang cung kính đứng bên cạnh.
Đối phương cũng nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu, hai má ửng đỏ.
Mọi người cởi giày, vào thư phòng.
Trong thư phòng, hương khói lượn lờ, hơi ấm mờ mịt, trên sàn trải thảm nhung sang trọng.
Lạc Thanh Chu muốn cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ dưới váy Nguyệt tỷ tỷ, lòng bàn tay đột nhiên lại truyền đến một cơn đau đớn.
Hắn lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu, nhìn chân mình cùng chân nhỏ dưới váy đỏ bên cạnh.
- Nguyệt Dao cô nương, mời ngồi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đi tới trước bàn, ngồi xuống chủ vị, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười như trước.
Nguyệt Dao mặc một bộ bạch y, lặng lẽ ngồi đối diện.
Long nhi đứng ở phía sau nàng, ánh mắt không tự chủ nhìn Nữ Đế Đại Viêm mặc hồng y đỏ rực đối diện.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng nhìn nàng một cái, vẫn không để ý tới nàng, quay đầu nhìn về phía người nào đó bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Giúp trẫm xoa bóp.
Lạc Thanh Chu đứng ở phía sau nàng, xoa bóp bả vai giúp nàng.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía đối diện, cười nói:
- Nguyệt Dao cô nương, nghe nói ngươi lần này cùng phu quân nhà ta đi biên cảnh, hơn nữa còn thiêu hủy kho lương thực của đại quân Yêu tộc, lập công lớn cho thắng lợi của quân đội Đại Viêm ta, trẫm rất vui mừng. Nữ tử Đại Viêm ta, vì nước vì dân, không thua kém nam nhi.
Lại cười nói tiếp:
- Cũng không uổng công sau khi trẫm đăng cơ, chịu áp lực của chúng đại thần, ra sức bài trừ nghi ngờ của dân chúng, tận lực vì nữ nhi thiên hạ mà lên tiếng.
Nói xong, nàng từ trên bàn lấy ra một quyển sách, đưa tới, cười nói:
- Nguyệt Dao cô nương có thể xem một chút, trẫm đã sửa đổi một số quy định trong “Luật Hôn nhân Đại Viêm” này rồi.