Long Nhi chớp chớp mắt nói:
- Cái này có gì ngượng ngùng? Tỷ tỷ cũng không phải người ngoài, hơn nữa, nam nữ hoan ái, không phải rất bình thường sao? Công tử mỗi lần đi dạo phố, chẳng lẽ chưa từng thấy hai con chó ân ái trước mặt bao nhiêu người sao?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Ngươi là rồng, hay ngươi là chó con?
Long nhi thấy hắn thật sự rụt rè, chỉ đành nói:
- Công tử, hay như vậy đi, Long nhi biết bay, ngươi cưỡi Long nhi, chúng ta bay ở phía sau, vừa tu luyện, được không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Cái ý tưởng này….
- Ban ngày ban mặt, ở trên trời làm loại chuyện kia, không sợ trời một sấm bổ chết ngươi?
Long Nhi lại nói:
- Công tử, Long Nhi phi hành có thể đằng vân giá vụ, có thể dùng rất nhiều rất nhiều sương mù che khuất chúng ta.
Lạc Thanh Chu vừa nghe, ánh mắt lóe lên, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh kia.
Mưa tiếp tục rơi.
Vào ban đêm, bầu trời vẫn còn vang lên từng đợt sấm sét.
Long nhi sợ nhất là sấm sét.
Phi thuyền không dám bay quá cao, đáp xuống giữa không trung cách mặt đất chỉ tầm mấy trăm thước, tiếp tục phi hành.
Thân ảnh ở mũi thuyền, sớm đã biến mất không thấy.
Chỉ còn lại hai người trên phi thuyền.
Mưa mùa xuân kéo dài cả đêm.
Ngày hôm sau, bầu trời cuối cùng đã trong lành lại.
Trên đỉnh núi phía trước, xuất hiện một cầu vồng đầy màu sắc, giống như một cây cầu hình vòm xinh đẹp.
Mà ở trên cầu, là một thiếu nữ mặc váy trắng, tiên khí phiêu phiêu đang đứng.
Phi thuyền bay qua cây cầu.
Thiếu nữ áo dài phiêu phiêu, rơi vào mũi thuyền, ánh mắt nhìn thoáng qua khoang thuyền, lại quay lưng lại, nhìn về phía biển mây phía trước.
Phi thuyền đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Lạc Thanh Chu ở trong khoang thuyền sợ hãi rụt rè hồi lâu, mới đi ra, đi tới phía sau thiếu nữ.
Nhưng làm thế nào cũng không thể mở miệng.
Hắn biết điều đó là sai, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Vẻ mặt thiếu nữ lạnh như băng nhìn về phía trước, yên tĩnh hồi lâu, ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Cảm giác thế nào?
Lạc Thanh Chu phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nói:
- Cảm giác trong cơ thể có thêm một cỗ lực lượng rất cường đại, rất nóng bỏng, giống như hỏa diễm, đang rèn luyện kinh mạch, huyệt đạo, cùng các cơ quan khác...
Hắn nói toàn bộ những cảm giác trong cơ thể ra.
Ngữ khí nghiêm túc, giống như hòa tan một chút xấu hổ.
Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn hắn nói:
- Ta hỏi, cảm giác nam nhân được như ý là thế nào?
Lạc Thanh Chu: - ...
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lúc Lạc Thanh Chu không biết nàng đang tức giận, hay thật sự tò mò, có chút không biết làm sao, nàng lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, thản nhiên nói:
- Đi vào tu luyện đi.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp mà lạnh như băng của nàng, trầm mặc một chút, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta có thể hỏi một chút được không? Ngươi bây giờ có cảm giác gì?
Thiếu nữ hơi híp mắt lại, nhìn về phía trước, mặt không gợn sóng:
- Ta có thể có cảm giác gì?
Lạc Thanh Chu nhìn lông mi hơi lấp lánh của nàng, giọng nói trầm thấp nói:
- Nguyệt tỷ tỷ không có... Cho dù là một chút... Tức giận? Hay, không thoải mái?
Thiếu nữ quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn:
- Tại sao ta phải tức giận? Tại sao phải không thoải mái?
Lạc Thanh Chu đối mặt với con ngươi quen thuộc mà lạnh như băng của nàng, há miệng, trầm mặc không nói nên lời.
Thật lâu sau.
Hắn khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Ta biết rồi.
Nói xong, xoay người đi về phía khoang thuyền.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh như băng kia:
- Chuyện này, là ta đề nghị. Ta hy vọng ngươi tấn cấp, và sau đó... Giúp ta.
Lạc Thanh Chu dừng bước, dừng một chút, quay đầu nhìn nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, dù lần này ta có tấn cấp hay không, đến lúc đó ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào mang đi ngươi. Mặc dù máu nhuộm biên giới, mặc dù, tan xương nát thịt.
Ánh mắt của hai người yên lặng nhìn nhau.
Im lặng trong nhất thời dài.
Thiếu nữ thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía trước, thản nhiên nói:
- Không cần vì ta mà làm như vậy. Giữ lại tính mạng, chiếu cố tốt người nhà của ngươi. Đối với ngươi mà nói, người nhà mới là quan trọng nhất, mà ta...
- Không, đối với ta mà nói, Nguyệt tỷ tỷ chính là người nhà của ta.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu, nói:
- Hoặc là nói, Nguyệt tỷ tỷ giống như gia đình ta. Trong lòng ta, Nguyệt tỷ tỷ và nương tử nhà ta, đều là quan trọng nhất... đối với ta ai cũng không thể không có, ai cũng không thể mất đi.
Thiếu nữ hơi giật mình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt, trầm mặc một hồi, trong giọng nói lạnh như băng, tựa hồ thiếu đi một chút gì đó:
- Đi vào tu luyện đi.
Dừng một chút, lại nói:
- Ta không nhìn.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, đi vào khoang thuyền, giúp Long Nhi đắp chăn xong, sau đó khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn đối diện, nhắm mắt lại.