Lạc Thanh Chu không quấy rầy, đi đến phòng bên cạnh.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cửa không khóa.
Hắn nhẹ nhàng không một tiếng động đi vào, đóng cửa phòng, sau đó đi đến bên giường, nhìn về phía giường.
Tiểu Điệp đang ngủ say.
Thu nhi lại mở hai mắt ra, đang lim dim mắt nhìn hắn.
- Suỵt...
Lạc Thanh Chu bảo nàng im lặng, ngồi xuống bên giường, sau đó lấy ra bảo điệp đưa tin, báo tin cho Nữ đế.
Thu Nhi lặng lẽ vén chăn ra, thấp giọng nói:
- Cô gia, lên đây.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẫn chưa sáng.
Hắn cởi vớ và quần áo, lặng lẽ lên giường, chui vào chăn, nằm cùng nàng.
Tiểu nha đầu chủ động chui vào trong ngực hắn, thân thể thiếu nữ mềm mại trơn nhẵn, dán vào lồng ngực hắn, như một khối ngọc ấm áp mềm mại.
Lúc này, bảo điệp đưa tin đột nhiên rung lên.
Nữ đế đã tỉnh rồi sao?
Hay đêm qua bận rộn, không nghỉ ngơi?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía bảo điệp đưa tin trong tay.
Tiểu nha đầu nằm trên ngực hắn, lui vào trong chăn, tiếp tục ngủ.
Nữ đế bệ hạ: [ Ngươi còn dám đến? ]
Lạc Thanh Chu nhìn bảo điệp, trả lời: [ Thần biết sai rồi, lần sau không dám nữa. ]
Sau khi bình minh.
Hắn đi qua phòng bên cạnh, đợi Tần nhị tiểu thư tỉnh lại, nói cho nàng biết chuyện mình muốn đi ra ngoài bế quan tu luyện.
Tần nhị tiểu thư dặn dò hắn đừng quá sức, cũng không cần bận tâm đến việc trong phủ.
Lạc Thanh Chu rời đi bằng cửa sau.
Sau khi vào cung, Nữ đế đã lên triều từ trước.
Nguyệt Vũ dẫn hắn vào trong phòng, nhẹ giọng nói:
- Công tử, bệ hạ đã dặn dò, bảo công tử tự mình đi vào.
Lạc Thanh Chu nói lời cảm ơn, đi về phía trong vách tường.
Nữ đế đã đem khí tức của hắn ghi vào trong trận pháp, hắn vừa tới gần vách tường, mật thất liền chậm rãi mở ra.
Hắn chuẩn bị đi vào, Nguyệt Vũ đột nhiên nói:
- Đúng rồi công tử, còn có một chuyện muốn nói cho ngươi. Nguyệt Ảnh từ biên giới truyền tin tức đến, nói sư tỷ Đao Linh của ngươi bị thương, vốn muốn đưa nàng trở về, nhưng nàng không chịu trở về, muốn tiếp tục ở lại nơi đó giết yêu.
Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi nhíu mày, nói:
- Có nghiêm trọng không?
Nguyệt Vũ nói, cũng không nghiêm trọng, Nguyệt Ảnh nói, chỉ bị một con yêu quái cào bị thương.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Hiện tại Yêu tộc đã chiếm mấy thành trì rồi?
Nguyệt Vũ khẽ thở dài một hơi, nói:
- Đã năm thành trì rồi, ngày hôm qua đang vây công tòa thành trì thứ sáu, may mắn Uất Trì tướng quân dẫn người chạy tới. Quân số của Yêu tộc càng ngày càng nhiều, không biết lí do vì sao, một số Yêu tộc của các nước khác đều tụ tập tới biên giới Đại Viêm của chúng ta. Bệ hạ nói, hiện tại tình hình ở biên giới càng ngày càng nghiêm trọng, bệ hạ muốn chờ triều đình ổn định lại, sẽ tự mình qua đó.
Lạc Thanh Chu trầm mặc, nói:
- Bệ hạ tuyệt đối không thể đi. Hiện tại Đại Viêm còn đang trong tình trạng hỗn loạn, đừng nghĩ những kẻ chư hầu kia đang trung thành với bệ hạ, một khi có cơ hội, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Dù sao bệ hạ lấy thân nữ nhi đăng cơ Nữ đế, trong lòng những kẻ hoàng tộc kia có thể sẽ không phục. Hơn nữa, hiện tại quân đội của bệ hạ cũng không nhiều, một khi dẫn quân rời khỏi kinh thành, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Đến lúc đó thật sự sẽ xảy ra nội loạn, vô cùng nguy hiểm.
Nguyệt Vũ nhìn hắn nói:
- Bệ hạ nói, đến lúc đó sau khi nàng rời kinh, sẽ phong công tử làm Nhiếp chính vương, để công tử thay nàng tọa trấn kinh đô, giúp nàng cai quản đất nước.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt, nói:
- Ta là một võ phu...
- Công tử, ngươi cũng không phải là một võ phu...
Nguyệt Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, nói:
- Nếu không có công tử, phản loạn Thất quốc cùng Thái vương, Nguyệt Ảnh và Uất Trì tướng quân sẽ không thắng dễ dàng như vậy.
Thân phận Lạc Thanh Chu được nhắc khéo trước mặt, hắn có chút xấu hổ, trầm ngâm, nói:
- Bất luận thế nào, hiện tại bệ hạ không thể rời kinh.
Nói đến đây, hắn trầm mặc, nói:
- Nếu như nhất định phải đi biên giới chống lại Yêu tộc, ta đi là được. Ta là phu quân của bệ hạ, cũng là nam nhi của Đại Viêm, quốc gia gặp nạn, dân chúng di dời, ta có trách nhiệm góp một phần sức lực.
Nguyệt Vũ kinh ngạc nhìn hắn, sau đó hành lễ, nhẹ giọng nói:
- Công tử có lòng như vậy, không uổng công bệ hạ thật lòng đối đãi tốt với ngươi, Nguyệt Vũ thay bệ hạ cảm tạ.
- Hẳn là ….
Lạc Thanh Chu không nói thêm, đi vào mật thất.
Ầm...
Thạch môn từ từ đóng lại.
Nguyệt Vũ nhìn thạch môn đóng lại, giật mình, lẩm bẩm nói:
- Công tử bày mưu nghĩ kế, thắng xa ngàn dặm, có trí có mưu, tài hoa lại hơn người, thi từ vô song. Lại có thiên phú tu võ, bệ hạ xưng Đại Viêm không ai sánh bằng, lòng mang thiên hạ, lòng mang bách tính, lại đối với bệ hạ tình thâm nghĩa trọng, trung thành tận tâm…