Thiếu nữ không một chút biến sắc nói:
- A.
Lạc Thanh Chu thấy nàng có vẻ không tin, liền nắm chặt nắm đấm nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, nếu ngươi không tin, ta thử lại lần nữa?
Nàng xoay người, đi về phía cửa và nói:
- Ngươi thử đi, ta đi đây.
Lạc Thanh Chu sững người, liền đuổi theo, nói:
- Vẫn còn sớm, chắc còn chưa đến hừng đông nữa?
Vừa rồi chỉ lo tu luyện, hai người cũng không nói chuyện.
Thân ảnh xanh nhạt dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:
- Còn có chuyện gì sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc, lấy hết dũng khí nói:
- Đêm nay chúng ta cứ mãi tu luyện, còn chưa nói được mấy câu. Hết đêm nay, ta có thể sẽ bế quan tu luyện, không biết bao lâu mới có thể ra, khả năng rất lâu mới có thể gặp ngươi. Cho nên…
Hắn đột nhiên vươn tay, cầm bàn tay ngọc lạnh lẽo của nàng, ánh mắt sáng rực nhìn nàng nói:
- Cho nên, Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ngươi có thể ở cùng ta được không? Ta muốn ở bên cạnh ngươi thêm một chút, nói về những thứ khác, không phải về tu luyện, cũng không phải về những người khác.
Ánh mắt lạnh lùng của thân ảnh xanh nhạt dường như không có một chút rung động nào, thản nhiên nói:
- Vậy nói về chuyện gì?
Lạc Thanh Chu nắm chặt bàn tay ngọc của nàng, ánh mắt kiên định:
- Về hai chúng ta, về... Ta thích ngươi.
Không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong đồng tử đều phản chiếu bóng dáng của nhau.
Thật lâu sau.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên trả lời:
- À.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, à là có ý gì? Là đồng ý hay là không muốn?
Thân ảnh xanh nhạt không trả lời, im lặng nhìn hắn, nói:
- Trước tiên ta muốn hỏi ngươi một câu.
Lạc Thanh Chu lập tức nói.
- Nguyệt tỷ tỷ, xin hỏi.
Vừa nói dứt câu, hắn bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
- Ngươi có mấy nương tử?
- .....
- Còn nữa, về nữ tử ngươi thích, tổng cộng có mấy người?
- .....
Lạc Thanh Chu nhất thời bất động.
Rắc
Cơ thể hắn đột nhiên đóng băng.
Ngay lập tức, cả người biến thành một khối băng.
Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng “A” một tiếng, xoay người ra khỏi động phủ, biến mất.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, bất động.
Long Nhi vội vàng tiến vào, giúp hắn làm tan lớp băng trên người, an ủi nói:
- Công tử, không sao, đêm nay ngươi đã rất dũng cảm rồi! Hãy tiếp tục cố gắng! Long nhi tin, không bao lâu nữa, công tử sẽ chinh phục được tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ chủ động quỳ xuống, năn nỉ công tử giao ra...
Nàng đột nhiên run lên, quay đầu, nhìn ra cửa.
Thân ảnh xanh nhạt không một tiếng động quay trở lại, đang ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Long Nhi run rẩy nói:
- Thôi... Thôi… công tử, Long nhi buồn ngủ quá, ta về ngủ trước đây….
Nói xong, “Vùuu” một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang chạy trốn.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng dáng lạnh lùng ở cửa, xấu hổ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta…
Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ta nói cho ngươi, ta là ta, không phải Hoa Cốt…
Nói xong, nàng chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu giật mình, đột nhiên nói:
- Nguyệt tỷ tỷ! Ta biết ngươi là ngươi, ta không bao giờ coi ngươi là một người khác! Và ta cũng biết... Những lần trước không phải là mơ.
Thiếu nữ dừng bước, dừng ở ngoài cửa.
Lạc Thanh Chu mạnh miệng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, thật ra ta đã sớm biết, ngươi đi theo ta đến di tích thượng cổ kia... Ta cũng đã sớm biết, ngươi…
- Ta không có.
Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng cắt ngang lời hắn, thân ảnh chợt lóe, biến mất ở ngoài cửa.
Mặt hồ lấp lánh.
Vầng trăng tròn bạc lơ lửng trên bầu trời, thấp thoáng giữa những đám mây.
Màn đêm vẫn bao trùm.
Vẫn còn khoảng nửa canh giờ nữa trước bình minh.
Một chiếc thuyền nổi trên mặt nước.
Thiếu nữ bạch y, đang lặng lẽ đứng ở mũi thuyền, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, ngẩn ngơ.
Gió đêm thổi qua, mái tóc khẽ tung bay.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Một lát sau.
Lạc Thanh Chu từ đáy hồ đi ra, nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ.
Nhưng mũi thuyền đã trống không.
Ánh trăng trong veo lạnh lẽo như từ trên bầu trời đêm rơi xuống.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng cầm lấy, lẩm bẩm nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta bắt được ngươi rồi, ngươi chạy không thoát đâu...
Nhưng chẳng bao lâu, ánh trăng ẩn vào những đám mây và biến mất.
Ánh trăng trong lòng bàn tay hắn cũng lặng lẽ trôi đi.
- Không sao, đêm mai, đêm sau. Từ nay về sau, ta đều sẽ bắt ngươi, cho đến khi... Ngươi không thể trốn thoát được nữa.
Lạc Thanh Chu buông tay, ngẩn người một hồi, rồi rời khỏi Đông Hồ.
Hắn trở về Tần phủ.
Bởi vì chuẩn bị vào cung bế quan tu luyện, có thể mất ít nhất một tuần.
Vì vậy, hắn muốn trở về dặn dò Tần nhị tiểu thư.
Dĩ nhiên, cũng phải nói trước với Nữ đế một tiếng.
Hôm qua Nữ đế quá mệt mỏi, cho nên hắn không có cơ hội mở lời.
Về đến phòng.
Tần nhị tiểu thư còn đang ngủ say.