Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2346 - Nguyệt tỷ tỷ thần hồn nhập mộng, Cửu Thiên Dao Đài tiên nữ mơ ước lôi linh chi căn (2)




Cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã khôi phục, thật sự nguyên nhân cũng chỉ là do thể chất của hắn đặc biệt và năng lực của linh dịch thôi sao?

Hay là, có liên quan đến mỗi giấc mơ?

Mấy ngày nay, chỉ cần hắn ngủ thiếp đi, hầu như lần nào cũng đều mơ như vậy.

Và mỗi lần trong giấc mơ, hằn đều nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ.

Thậm chí dù hắn suy nghĩ Thiền Thiền, hay sư thúc, cuối cùng luôn biến thành Nguyệt tỷ tỷ...

Đây có thực sự chỉ là một sự trùng hợp?

- Phi Dương, ngươi đè tóc vi sư...

Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, sư phụ ngủ ở bên cạnh, đột nhiên mơ mơ hồ hồ nói.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn lại.

Sư phụ tóc dài xõa tung, váy đỏ lộn xộn, dưới làn váy là một đôi chân thon dài thẳng tắp, không biết từ khi nào, đã thay tất màu trắng, giày cởi ra, một đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo cũng được bọc trong tất trắng mỏng manh, lúc này nàng đang nghiêng người nằm bên cạnh hắn, trước ngực cao vút, một tay còn đặt ở trên thắt lưng hắn, khóe miệng thậm chí còn chảy ra nước miếng...

- Đáng tiếc ta không có công pháp tu luyện nhập mộng, nếu không, có lẽ có thể thử tiến vào trong mộng của sư phụ xem hiệu quả...

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng sư phụ, trong lòng âm thầm nói.

Đồng thời, lại có chút nghi hoặc:

- Lẽ ra bây giờ tu vi của ta đã là Phân Thần Cảnh trung kỳ, cũng sắp đột phá đến hậu kỳ, hẳn có thể tu luyện công pháp nhập mộng. Thế nhưng, Nguyệt tỷ tỷ hình như chưa bao giờ nhắc tới công pháp như vậy với ta, nội công tâm pháp, liễm tức thuật vân vân trước kia, Nguyệt tỷ tỷ đều chủ động truyền thụ... Chẳng lẽ, Nguyệt tỷ tỷ sợ ta tu luyện loại công pháp này?

Lúc này, bảo điệp đưa tin trên người hắn đột nhiên rung lên.

Trong lòng hắn khẽ động, nhìn về phía thiếu nữ nằm ở góc tường đối diện, dừng một chút, lấy bảo điệp đưa tin ra.

Không phải Nguyệt tỷ tỷ gửi tới.

Mà là Phấn Du tiên tử của Cửu Thiên Dao Đài gửi tới.

Du Du: Ngủ chưa?

Lạc Thanh Chu vội vàng trả lời: Vừa tỉnh, tiên tử có phân phó gì?

Du Du: Bây giờ ngươi có thể ra ngoài không? Ngay trên sườn đồi ban ngày, chúng ta vừa đào được một lá cờ và một Kim Long thạch điêu, có một số câu hỏi muốn hỏi ngươi

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói: Được

Kim Thiền Thảo còn chưa tới tay, hơn nữa còn cần các nàng che chở, đương nhiên phải tích cực một chút.

Không những thế, hắn cũng muốn mau chóng đi ra ngoài.

Hắn thật sự nhớ sư thúc và Thiền Thiền các nàng.

Không tu luyện cũng không sao cả, hắn chỉ muốn nói chuyện với sư thúc và Thiền Thiền, tiện thể đưa cho các nàng mấy chiếc vớ xinh xắn.

- Ta có việc, đi ra ngoài một chút.

Tuy rằng người trong hang động đều ngủ thiếp đi, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng nói một câu, giống như đang cố tình nói với người nào đó.

Khi hắn yên lặng đi ra khỏi hang động, thân ảnh nằm trong góc, hơi động đậy một chút, bảo điệp đưa tin trong tay sáng lên.

Hai cuộc trò chuyện xuất hiện ở trên.

Bên ngoài động, Lưu Ly đang canh đêm kinh ngạc nói:

- Sở sư huynh, ngươi muốn đi ra ngoài sao?

Lạc Thanh Chu giải thích:

- Phấn Du tiên tử đào được trận kỳ, cần ta qua hỗ trợ. Ngươi ở đây bảo vệ họ, nếu có gì bất thường nhớ trốn vào hang động ngay lập tức, sau đó nhắn tin cho ta.

Lưu Ly phức tạp nhìn hắn một cái, gật gật đầu:

- Ừm, Sở sư huynh cũng phải cẩn thận.

Lạc Thanh Chu bước nhanh rời đi.

Trên bầu trời đêm treo một vầng trăng bạc, trong U cốc tối tăm không có ánh sáng.

Tất cả đều im lặng.

Lạc Thanh Chu nhanh chóng đến sơn cốc ở phía bắc.

Trên sườn núi, năm nữ tử Cửu Thiên Dao Đài đang đứng trong một màn ánh sáng, nhìn mông lung, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Hẳn là có kết giới ngăn cản.

Khi Lạc Thanh Chu đi tới dưới sườn núi, kết giới kia đột nhiên biến mất.

Thân ảnh năm nữ tử trên sườn núi tiên khí phiêu phiêu, lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.

Nữ tử váy đỏ tên Hồng Diên cười nũng nịu, nói:

- Sở Sở, mau lên đây! Gọi ngươi đến muộn như vậy, không quấy rầy ngươi ngủ chứ?

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, Sở... Sở Sở...

- Không có, tại hạ cũng mới vừa tỉnh.

Hắn lập tức đi lên sườn núi, cung kính cúi chào năm vị tiên tử.

Ánh mắt năm người đều rơi vào trên người hắn, rất nghiêm túc đánh giá hắn, giống như muốn nhìn thấu hắn.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Ban ngày cũng không thấy ánh mắt các nàng nóng bỏng như vậy, chẳng lẽ lúc ấy có người khác ở đây?

Phấn Du mặc váy hồng, mở miệng nói:

- Đây là lá cờ và kim long thạch điêu chúng ta vừa đào được, ngươi nhìn thử. Lá cờ như ngươi nói, trên đó viết “Ly”, nên đặt ở chính nam. Nhưng trên kim long thạch điêu, lại viết là số “Bảy”, không biết là ý gì đây.