Lạc Thanh Chu trực tiếp không nhìn.
Tự có sư phụ đối phó nàng.
Tử Hà tiên tử lập tức nói:
- Ai, mấy ngày nay ở động phủ, thắt lưng đau nhức, La di nếu biết đấm lưng xoa bóp, lát nữa giúp ta thoải mái trước.
La Thường trợn trắng mắt, đi thẳng không nhìn nàng.
Mấy người trở lại hang động.
Lạc Thanh Chu trực tiếp nhỏ hai giọt linh dịch, ngồi xuống tu luyện trong góc.
Tuy rằng La Thường và Tử Hà tiên tử đều muốn nói chuyện cùng hắn, muốn hỏi thử nội dung hắn vừa rồi trao đổi với năm vị tiên tử ở trên sười núi, nhưng thấy hắn chuẩn bị tu luyện, vì thế không dám quấy rầy nữa.
Hai người ngồi cùng một chỗ, thấp giọng nói chuyện.
- Tử Hà, tiên tử Cửu Thiên Dao Đài người ta, chủ động lấy bảo điệp đưa tin, muốn thêm hảo hữu với Phi Dương, đây chính điều mà người ngoài hâm mộ không thôi. Các ngươi nhất định phải nắm lấy cơ hội này, thêm một tầng quan hệ với Cửu Thiên Dao Đài...
- Với thiên phú và bản lĩnh của Phi Dương, ở Đại Viêm thật sự quá ấm ức, không bằng để cho hắn nắm lấy cơ hội này, tiến vào Cửu Thiên Dao Đài. Nói như vậy, sau này ai còn dám chèn ép Lăng Tiêu Tông các ngươi?
- Tử Hà, ta tin chuyện này nếu trưởng công chúa biết, cũng sẽ đồng ý...
Tử Hà tiên tử nhíu mày liễu, vẻ mặt bi thương.
- Ta biết đây là cơ hội tốt của Phi Dương, nhưng, ta… sư thúc và sư thúc tổ nhà hắn sẽ không nỡ….
Khi hai người nói chuyện, trong góc cách đó không xa, Bạch Vi Nhi đang ngồi ở chỗ đó yên lặng lắng nghe, trong đôi mắt lạnh như băng, phản chiếu bóng dáng tu luyện của người nào đó cách đó không xa.
Trong tay áo nàng khẽ động, lấy ra bảo điệp đưa tin.
Trên bảo điệp đưa tin, hiện ra một trang khác, giống như danh bạ.
Trên đó rõ ràng có thêm một cái tên: Du Du.
Bên ngoài hang động, trời nhanh chóng tối đen.
Năm nữ tử của Cửu Thiên Dao Đài phá trận, những người khác đều tự giác rời đi.
Về phần kết quả như thế nào, tạm thời cũng không biết.
Vào đêm đó.
Mấy người Lạc Thanh Chu ăn bữa tối đơn giản, lại tu luyện trong chốc lát, mới bắt đầu ngủ.
Thân thể Lạc Thanh Chu còn chưa khôi phục hoàn toàn, cần phải ngủ đủ giấc.
Ai ngờ hắn vừa rồi ngủ không bao lâu, đột nhiên lại bắt đầu nằm mơ.
Lại là nơi thế ngoại đào nguyên kia.
Hắn xuất hiện bên dòng suối, sửng sốt trong chốc lát, đi về phía ngôi nhà gỗ phía trước.
Lập tức, hắn dừng ở cửa, nói vào bên trong:
- Lần này, ta muốn sư thúc! Sư thúc hung dữ.
Nói thật, cũng có chút nhớ sư thúc.
- Sư thúc.
Hắn lại gọi một tiếng, dùng sức đẩy cửa gỗ ra.
Két!
Cánh cửa gỗ mở ra.
Trong phòng quả nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc thanh y, dáng người thon thả, lúc này đang đưa lưng về phía hắn, bóng lưng lãnh ngạo, không nhúc nhích, giống như đang chờ hắn.
Chỉ thấy mái tóc đen như bộc, bàn tay ngọc trắng như tuyết, eo thon mông vểnh, dáng người thướt tha, đặc biệt mê người.
Lạc Thanh Chu rất kích động.
Nhưng hắn lại lập tức nhịn xuống, đóng cửa lại, lại nói:
- Sư thúc hôm nay không mặc yếm, trên đùi đẹp mặc tất da mềm mại trơn bóng, trên người có mùi hương của huân y thảo, trên miệng nhỏ nhắn cùng trên mặt còn bôi son đỏ hồng, vẻ mặt ngượng ngùng muốn từ chối lại ra vẻ mời chào nghênh đón.
Dù sao cũng là giấc mộng của hắn, hắn nói cái gì, chính là cái đó!
Nói xong, hắn đi tới, giang hai tay ra, ôm chặt nàng từ phía sau, lại nói:
- Sư thúc, tiêu ngọc của ngươi đâu? Hôm nay không mang theo sao? Không sao....
Nói xong, hai tay đè bả vai nàng lại, nói:
- Xoay người lại, quỳ...
Những lời nói trong miệng hắn đột nhiên dừng lại.
Thân ảnh trong ngực chậm rãi xoay người lại, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lẽo.
- Nguyệt... Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ....
Hắn đột nhiên lắp bắp, run rẩy, sau đó chân mềm nhũn, tự mình quỳ xuống trước...
Rầm!
Lạc Thanh Chu ngã xuống đất, mở to hai mắt, bên trong tràn ngập vẻ mê mang.
Hắn có bệnh à?
Sao mỗi lần nằm mơ, kết cục đều bị Nguyệt tỷ tỷ đâm vậy?
Không phải nói ngày nghĩ, đêm mơ sao?
Nhưng trong thực tế, hắn chưa bao giờ nghĩ về như vậy.
Trong lòng hắn, Nguyệt tỷ tỷ không phải người như vậy, không thể nào cầm dao đâm hắn.
Vì vậy, giấc mơ này...
Giấc mơ này...
Đây có phải là một giấc mơ?
Hắn dần dần mở to đôi mắt của mình, ngây người trong chốc lát, đột nhiên ngồi dậy.
Sau đó, hắn thức dậy.
Trong hang động, một màu đen, im lặng.
Mọi người dường như đang ngủ thiếp đi.
Hắn ngồi ở trong góc, lồng ngực phập phồng, thở dốc nặng nề, trên trán thấm đầy mồ hôi.
Lại mơ nữa.
Thế nhưng, tất cả trong mộng, đều thật sự là hư ảo sao?
Hay là...
Hắn nhớ, nếu thần hồn đủ cường đại, có thể tiến vào trong mộng của đối phương, Nguyệt tỷ tỷ lúc trước đã từng vào...
Ánh mắt của hắn nhìn về phía thiếu nữ nằm ở góc.
Tòa thượng cổ kiếm trận kia cắn trả, thần hồn của hắn lại không bị thương nặng, mà thân thể bị thương nặng