Ngay cả mấy đệ tử Ma Tông cách đó không xa cũng bị những chiêu dứt khoát, lạnh lùng vô tình của hắn làm sợ hãi.
Sắc mặt sáu tên Bạch Liên tông kia cũng trắng bệch.
Ai có thể ngờ, hắn lại đột nhiên ra tay trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí còn ngay trước mặt Tiên Tử Cửu Thiên Dao Đài, hơn nữa vừa ra tay là cuồng phong bạo vũ, hủy thi diệt hồn chỉ trong nháy mắt.
Thật tàn nhẫn, lá gan cũng quá lớn.
Những người tu luyện cách đó không xa, đều nhịn không được mà bàn luận.
- Tốc độ thật nhanh! Quyền pháp thật ngoan độc!
- Hoàn toàn không cho nữ tử kia thời gian phản ứng, đầu tiên là phá hộ giáp, tiếp theo là đánh trọng thương thân thể và thần hồn, sau đó. Chậc chậc, lôi điện vừa rồi của thiếu niên này là công pháp lợi hại gì? Lại có thể phá giáp diệt hồn?
- Hử! Thiếu niên này... Tôn trưởng lão nhìn kìa! Thiếu niên này không phải là người lúc trước giúp chúng ta phá bỏ kiếm trận sao?
- Thật sự là hắn! Làm sao có thể? Không phải hắn bị kiếm trận cắn trả, tàn phế rồi sao?
Mọi người ban đầu sợ hãi, lập tức đột nhiên nhận ra khuôn mặt này, đều cảm thấy ngạc nhiên không thể tin được.
Tôn Bảo Nhất ở Bồng Lai Tiên Đảo lại càng lắp bắp kinh hãi, thân ảnh cuống quít chợt lóe lên, lướt tới, ánh mắt kinh ngạc mà khó tin nhìn thiếu niên trước mắt, nói:
- Ngươi... Ngươi là thiếu niên đó? Hay là huynh đệ song sinh của hắn?
Hắn không thể tin thiếu niên trước mắt, chính là thiếu niên lúc trước.
Bởi vì lúc trước hắn tự mình kiểm tra thân thể cho thiếu niên kia, thân thể thiếu niên kia đã bị phá huỷ hoàn toàn, đừng nói khôi phục lại, cho dù muốn sống thêm vài năm cũng khó.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể tin được, thời gian ngắn ngủi vài ngày, thiếu niên kia đột nhiên lại nhảy nhót, hơn nữa còn khôi phục tu vi, nhìn bề ngoài còn cảm thấy mạnh hơn cả trước!
Làm sao có thể?
Lạc Thanh Chu “Khụ” một tiếng, lập tức nói:
- Tiền bối quả nhiên lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra, vãn bối là đệ đệ sinh đôi của hắn, lúc trước vẫn trốn ở trong động tu luyện, vẫn chưa đi ra.
Tử Hà tiên tử ở một bên cùng mấy người La Thường: - ...
Vừa nghe lời này, những người khác lúc này mới tỉnh ngộ, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
- Thì ra là đệ đệ sinh đôi của thiếu niên kia, ta nói mà.
- Ta chắc chắn không thể nào mà, cho dù là thân thể đại yêu, cũng không thể nào khôi phục nhanh như vậy.
Tôn Bảo Nhất há miệng, tựa hồ có chút bán tín bán nghi.
Bộ dáng giống nhau, khí tức giống nhau, tu vi chiều cao gì đó đều giống nhau như đúc, nhưng... Không thể, không bao giờ có thể là cùng một người.
Hắn có thể chắc chắn, thiếu niên kia thật sự đã tàn phế.
Cho dù có đại năng ra tay cứu hắn, cũng không thể nào khôi phục trong thời gian ngắn như vậy.
- Vậy… vị huynh trưởng kia của ngươi....
Lúc hắn đang muốn hỏi thiếu niên kia lúc trước ở nơi nào, nữ tử váy hồng của Cửu Thiên Dao Đài, nhịn không được mở miệng nói:
- Tôn trưởng lão, ta có thể dẫn hắn lên xem trận pháp trước không?
Tôn Bảo Nhất tỉnh táo lại, vội vàng nói:
- Được được, phá trận mới quan trọng, phá trận mới quan trọng. Phấn Dư tiên tử, mời.
Nữ tử váy hồng nhìn thiếu niên trước mắt một cái, xoay người lên sườn núi.
Lạc Thanh Chu cho sư phụ và Bạch Vi Nhi một ánh mắt yên tâm, đi theo phía sau.
Tử Hà tiên tử sửng sốt một chút, nhìn về phía thiếu nữ lạnh như băng bên cạnh.
La Thường cũng nhíu mày, thấp giọng nói:
- Tử Hà, vừa rồi Phi Dương nhìn Vi Nhi nhà ta sao?
Tử Hà tiên tử không nói gì, trong lòng âm thầm nói thầm: Tiểu tử kia chẳng lẽ thích Bạch Vi Nhi?
Dưới váy trắng tinh khiết của Bạch Vi Nhi, quả thật mang tất trắng.
Dưới ánh mắt hâm mộ và hoài nghi của mọi người, Lạc Thanh Chu đi theo tiên tử Cửu Thiên Dao Đài lên sườn núi, tới nơi vừa rồi phá trận.
Phấn Du lấy khối ngọc thạch kia ra, nhìn về phía màn hào quang giữa không trung, vươn ngói tay lên điểm một cái.
Bạch.
Giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một tầng hào quang.
Đồng thời, trên màn hào quang, chữ màu vàng vừa rồi biến mất kia lại xuất hiện.
Sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, quay đầu nói:
- Sư tỷ, lại đây giúp ta một chút.
Một nữ tử váy đỏ lập tức đi tới, hào quang trong tay chợt lóe, điểm ở trên ngọc thạch, sắc mặt khẽ biến:
- Cái này cũng quá hao phí nguyên lực rồi, khó trách ngươi chống đỡ không nổi.
Bạch!
Lúc này, trên màn hào quang phía bắc, chữ “Chấn” lóe ra hư ảnh kim long, lại xuất hiện.
Đồng thời, theo nguyên lực của hai người liên tục đưa vào, xa xa trên màn hào quang phía đông, lại chậm rãi xuất hiện một chữ lớn màu vàng.
- Đổi!
Nhìn thấy chữ này xuất hiện, trong lòng nữ tử tên Phấn Du bỗng chấn động, quay đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.