Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2337 - Thiếu niên tàn bạo, giúp tiên tử Cửu Thiên Dao Đài phá trận (1)




Đồng thời, Lạc Thanh Chu cũng run lên, hồn lực trong thần hồn bị quạt lông trong tay nhanh chóng hút ra ngoài.

Một cỗ khí tức nóng rực, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ hang động.

Nhiệt độ đột nhiên tăng cao.

- Nóng quá.

Mấy người cảm thấy không khí trong hang động, đều trở nên nóng rực.

Mà Lạc Thanh Chu lúc này, sắc mặt trắng bệch.

Bởi vì quạt lông trong tay, không ngờ vẫn còn đang điên cuồng hấp thu lực lượng trong thần hồn của hắn.

Hồn lực Phân Thần cảnh trung kỳ gần như bị hút hết.

Nhưng, mặc dù vậy, vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.

Hắn bắt đầu sợ hãi.

Nếu lúc này toàn bộ hồn lực của thần hồn đều bị hút hết, vậy thân thể hắn còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, sẽ càng nghiêm trọng hơn, tiền mất tật mang.

Dừng lại.

Dừng lại.

Thế nhưng, hắn hoàn toàn không thể ngăn lại được, toàn bộ bàn tay như bị dính chặt vào quạt lông.

Nguyệt tỷ tỷ lúc trước không phải nói, dùng tu vi hiện tại của hắn, có thể liên tục sử dụng ba lần sao?

Chẳng lẽ Phượng Vũ Linh La Phiến này là phiên bản nâng cấp?

Bạch.

Rốt cục, khi hồn lực trong cơ thể hắn sắp bị hút hết, cỗ hấp lực cực lớn mà đáng sợ kia cuối cùng cũng ngừng lại.

Đầu hắn đầy mồ hôi, cúi đầu nhìn lại, quạt lông màu đỏ rực trong tay đã lớn gấp ba lần lúc trước.

Đồng thời, ánh lửa phía trên lưu chuyển, một ít phù văn kỳ quái mơ hồ đang vặn vẹo di chuyển.

Một cỗ sức mạnh đáng sợ, từ bên trong quạt lông truyền đến.

Mà lúc này, công kích của bốn người Tu La Môn bên ngoài vẫn đang tiếp tục.

Màn hào quang bên ngoài cửa động đã bắt đầu phát ra tiếng kêu rên, tựa hồ muốn vỡ nát.

Lạc Thanh Chu cắn răng, hai tay nắm chặt quạt lông, lập tức nhìn về phía Bạch Vi Nhi trong góc nói:

- Bạch cô nương, lát nữa nhiệt độ sẽ rất cao, xin nhờ.

Ánh mắt Bạch Vi Nhi lạnh như băng, khẽ gật đầu.

Vù.

Lạc Thanh Chu đột nhiên sử dụng toàn bộ khí lực, vung quạt lông trong tay, hung hăng quạt ra ngoài động.

Oanh.

Một tiếng nổ vang lên.

Lập tức, một ngọn lửa đáng sợ hóa thành cự thú, gầm thét nhào ra bên ngoài.

Màn hào quang ở cửa động, cùng với khói độc trùng và thanh phi kiếm kia lập tức bị hỏa thú khổng lồ cắn nuốt hoàn toàn.

Trong tiếng lửa lớn gầm thét, đột nhiên mơ hồ truyền đến một tiếng phượng kêu to lớn.

Bên ngoài hang động, nữ tử tóc hồng đang đứng ở phía trước dùng phi kiếm, thậm chí còn chưa kịp lui về phía sau, đã bị nhiệt độ khủng bố đốt cháy tóc và quần áo.

Đợi nàng phản ứng lại muốn nhanh chóng rút lui, da thịt toàn thân đã hòa tan, xương trắng vừa lộ ra, cũng nhanh chóng tan thành tro bụi.

Oanh.

Ngọn lửa khổng lồ đánh vào ba nữ tử khác.

- A——

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Hào quang và hộ thuẫn trước người hai nữ tử tóc hồng, nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt, toàn bộ thân thể cũng biến mất.

Chỉ có nữ tử có tu vi Tông Sư trung kỳ cao nhất kia, đứng ở xa nhất, cũng phản ứng nhanh nhất.

Lúc nữ tử đầu tiên đột nhiên bị hòa toan, nàng cũng hãi hùng khiếp vía, cuống quít lấy tốc độ nhanh nhất trong đời lui về phía sau.

Tuy nhiên, hào quang bảo vệ cơ thể nàng, tóc trên đầu, quần áo trên cơ thể vẫn bị cháy nát.

May mà ngực nàng còn một ngọc bội màu lam, trong thời khắc nguy hiểm đã hóa thành một tấm chắn, bảo vệ nàng.

Nhưng giờ phút này, nàng đã bị dọa đến mức gan mật đều nứt ra, hồn cũng thoát khỏi cơ thể, cơ hồ không chút do dự nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Hoả thú đáng sợ kia lại nhào ra khoảng bốn năm thước mới yếu đi, rất nhanh đã biến mất.

Trong hang động.

Thân thể Lạc Thanh Chu mềm nhũn, ngồi trên mặt đất.

Phượng Vũ Linh La Phiến trong tay, đã khôi phục lại kích thước ban đầu, màu sắc phía trên cũng trở lại như cũ.

Vừa rồi Bạch Vi Nhi vẫn chưa thi pháp.

Bởi vì khi hoả thú vọt ra từ quạt lông này, căn cứ vào thần niệm của Lạc Thanh Chu mà đi ra ngoài đả thương người, cũng không đả thương bọn họ.

Đừng nói linh bảo thông linh này, cho dù là pháp khí bình thường, cũng có thể theo tâm ý của chủ nhân mà tập trung vào mục tiêu.

Mấy người trong hang động đều bị uy lực của chiếc quạt lông này làm cho kinh hãi.

Một lúc lâu sau.

La Thường khiếp sợ nói:

- Quạt lông này chỉ sợ là linh bảo rồi, Phi Dương, ngươi có thể thúc dục nó, hồn lực quả thực sâu không lường được.

Du Ngư Ngư mở to hai mắt nói:

- Sở sư huynh thật lợi hại, mấy người kia hình như thoáng cái đã bị thiêu chết, độc trùng cũng không còn...

Những người khác đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên ở cửa.

Hồn lực trong cơ thể Lạc Thanh Chu cơ hồ bị rút sạch, lúc này sắc mặt trắng bệch ngồi trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, không có hơi sức nào để nói chuyện nữa.

Tử Hà tiên tử thấy sắc mặt hắn không đúng, vội vàng hỏi:

- Phi Dương, ngươi không sao chứ?