Lưu Ly trầm xuống nói:
- Là bốn nữ tử, đều là tóc hồng, hẳn là bốn người Tu La Môn các ngươi nói. Tu vi thấp nhất của các nàng, hình như là Tông Sư.
Vừa nghe lời này, không khí trong động lập tức trầm xuống.
Sắc mặt La Thường khó coi:
- Vậy mà vẫn tìm tới được. Phải làm sao mới ổn đây, bây giờ mặc dù ta có thể sử dụng nội lực và hồn lực, nhưng ngay cả một nửa thực lực cũng thi triển không ra.
Tử Hà tiên tử thở dài nói:
- Ta cũng vậy.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh lạnh lẽo của một nữ tử:
- Người bên trong đi ra, tự đi ra, ta có thể tha cho các ngươi không chết. Nếu đi ra muộn, đừng trách chúng ta lạnh lùng vô tình.
Lại một nữ tử cười lạnh nói:
- Lúc trước không phải rất kiêu ngạo sao? Sao, bây giờ bắt đầu làm rùa rụt đầu rồi? Người tu luyện Đại Viêm các ngươi, đều nhát gan như chuột sao?
Trong hang động, thần kinh mọi người căng thẳng, sắc mặt khó coi.
- Cẩn thận!
Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên hét lên một tiếng, hồn lực vừa động, phi kiếm bắn nhanh về phía cửa động.
Một con rắn nhỏ màu đỏ lặng yên không một tiếng động lẻn vào.
Ai ngờ phi kiếm của hắn còn chưa qua, con rắn nhỏ kia đã bị đông lạnh thành tượng băng, cứng đờ ở nơi đó.
Vụt!
Lúc này phi kiếm mới đi qua, trực tiếp chém tiểu xà thành hai nửa.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thiếu nữ lạnh như băng ở góc.
La Thường nhìn thấy con rắn nhỏ màu đỏ này, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấp giọng mắng:
- Hèn hạ vô sỉ!
Bên ngoài đột nhiên lại truyền đến âm thanh của nữ tử lúc trước:
- Xem ra các ngươi thật sự không định đi ra, cũng tốt, vậy vĩnh viễn ở bên trong đi.
Phụt!
Đột nhiên, một tiếng động lạ phát ra từ bên ngoài hang động.
Mọi người đang thấp thỏm nghi hoặc, đột nhiên nhìn thấy một luồng khói màu bay vào hang động.
- Là khí độc! Mọi người cẩn thận.
La Thường cuống quít nhắc nhở, lập tức nín thở.
Độc khí này không chỉ tác dụng vào bằng đường hô hấp, chỉ cần đụng phải da, cũng có thể bị trúng độc rất nghiêm trọng.
Dù sao lúc trước những độc khí này vừa ra hoa cỏ trong sơn cốc vừa đụng vào đều chết hết.
May mà cửa động có bày cấm chế đơn giản.
Cỗ độc khí nhiều màu kia bay đến cửa động, đột nhiên bị một màn hào quang mỏng ngăn cản, lập tức, độc khí kia bắt đầu vặn vẹo bò lên màn hào quang.
Nhìn kỹ, độc khí kia lại tạo thành từng con tiểu độc trùng đầy màu sắc khó thấy bằng mắt thường.
Khí độc càng ngày càng nhiều.
Những con trùng đầy màu sắc, bắt đầu điên cuồng cắn xé màn hào quang ở cửa hang.
- Trận pháp này của ta chống đỡ không được lâu....
Sắc mặt La Thường khó coi nói, lập tức lại thở dài nói:
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể phá vòng vây đi ra ngoài, nhưng các nàng nhất định sẽ mai phục ở cửa động, có thể còn có độc xà và thủ đoạn âm hiểm khác....
Mọi người nghe vậy, đều trầm mặc xuống.
Tử Hà tiên tử đột nhiên nhìn về phía Lạc Thanh Chu bên cạnh, bình tĩnh nói:
- Phi Dương, đợi lát nữa vi sư giữ chặt các nàng. Ngươi mang theo Ngư Ngư rời đi, tìm sư thúc tổ, có lẽ có thể đi ra ngoài.
Ánh mắt La Thường cũng nhìn về phía Lưu Ly và Bạch Vi Nhi, nhẹ giọng nói:
- Lưu Ly, Vi Nhi, lát nữa không cần quản ta, bảo vệ tính mạng trở lại Đại Viêm, mới là quan trọng nhất. Đại Viêm chúng ta không thể tổn thất những người tu luyện trẻ tuổi như các ngươi được.
Nói xong, nàng lấy ra Khăn Như Ý, lại lấy ra bảo kiếm, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, đứng lên nói:
- Tử Hà, ngươi đi theo phía sau ta.
Tử Hà tiên tử vừa muốn đứng lên, Lạc Thanh Chu đè nàng lại, nói:
- Sư phụ, tiền bối, đừng nóng vội. Ta đột nhiên nhớ, chỗ ta còn có một kiện pháp bảo, có lẽ có thể đối phó các nàng. Thật ra hẳn là linh bảo.
Vừa nghe lời này, người trong động phủ lập tức nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu lấy một cây quạt lông màu đỏ rực ra khỏi nhẫn trữ vật, nói:
- Để ta đến thử, về phần hiệu quả như thế nào, ta cũng không biết.
Nói xong, hắn nắm quạt lông, đi tới cửa động, trốn ở bên cạnh.
Lập tức, hồn lực trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng chuyển vào cây quạt lông đỏ rực trong tay.
La Thường nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên giật mình nói:
- Tử Hà, thân thể Phi Dương sao lại có thể đứng lên? Hắn phục hồi bằng cách nào vậy? Không phải nói, đã tàn phế... Sao nhanh như vậy đã khôi phục rồi?
Tử Hà tiên tử cũng rất ngạc nhiên, không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, nữ tử Tu La Môn bên ngoài lại mở miệng nói:
- Xem các ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Ba thân ảnh bắt đầu không ngừng phóng thích khói độc vào bên trong.
Một người còn lại, thì sử dụng phi kiếm, bắt đầu công kích màn hào quang ở cửa động.
Vù!
Quạt lông màu đỏ rực trong tay Lạc Thanh Chu đột nhiên sáng lên hồng mang, bắt đầu dần dần lớn lên.