Ngay sau đó, nàng đột nhiên tỉnh táo lại, nói:
- Phi Dương, thần hồn của ngươi tại sao lại... Vị Tôn trưởng lão Bồng Lai Tiên Đảo kia, đã chính miệng nói: Thân thể và thần hồn của ngươi đều bị thương nặng, có lẽ đều đã phế... Nhưng thần hồn bây giờ của ngươi, sao lại cảm giác như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ta cũng không biết. Lúc trước mới tỉnh lại, ta đã phát hiện thần hồn không có bất kỳ vết thương nào, lúc ấy ta cũng rất kỳ quái.
Tử Hà tiên tử suy đoán:
- Chẳng lẽ trên người ngươi có bảo vật bảo hộ thần hồn?
Lạc Thanh Chu nói:
- Có lẽ vậy.
Tử Hà tiên tử phức tạp nhìn hắn, nói:
- Phi Dương, sư thúc ngươi quả nhiên nói không sai, toàn thân ngươi đều là bảo vật, khó trách nàng...
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, cúi đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Sư thúc đã nói như vậy?
Tử Hà tiên tử sâu kín nói:
- Vi sư đoán nàng nghĩ như vậy.
Lạc Thanh Chu không dám nói về chủ đề này nữa.
Hai người rất nhanh đi tới nơi vừa rồi Lạc Thanh Chu tiến vào, nơi đó không ngờ cũng có một mặt bóng loáng như gương.
- Sư phụ, ôm chặt.
- Được! Xông lên đi!
Tử Hà tiên tử ôm chặt cổ hắn, nhắm mắt lại.
Lạc Thanh Chu hít sâu một hơi, hồn lực khẽ động, “vèo” một tiếng, vọt về phía vách đá phía trước.
Phanh!
Hai người đột nhiên đâm mạnh vào vách đá cứng rắn phía trước, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, từ trên cao trượt xuống, chật vật ngã xuống bãi cỏ phía dưới.
- Ah! Đau quá...
Dù lúc xông qua Lạc Thanh Chu đã chuyển tư thế để mình chịu toàn bộ sức nặng, nhưng bởi vì dùng sức quá nhiều, đầu Tử Hà tiên tử cũng nặng nề va chạm vào vách đá.
Lạc Thanh Chu nằm sấp trên mặt đất, lưng đau đớn.
Cho dù trạng thái thần hồn, vách đá kia cũng sinh lực ngăn cản hắn.
Tử Hà tiên tử thì ôm đầu, nằm ở phía dưới hắn, đau đến sắp khóc.
Lạc Thanh Chu đứng dậy khỏi người nàng, xoay người, ánh mắt lần nữa nhìn về phía vách đá trước mặt.
Hắn đi tới gần, hồn lực vừa động, đưa tay chạm vào phía trên.
Không ngờ không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong lòng hắn trầm xuống.
Thần hồn không thể rời khỏi thân thể quá lâu, nếu đi ra ngoài chậm, chỉ sợ thân thể sẽ dần dần héo rũ, thần tiên cũng khó cứu.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới Đại Bảo và Nhị Bảo.
Đang lúc hắn muốn lấy ra hai con thỏ trắng nhỏ, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sơn cốc cách đó không xa.
Có người đến.
Hắn không dám do dự, lập tức ôm lấy sư phụ trên mặt đất, thân ảnh chợt lóe, lướt tới bên phải sơn cốc.
Chẳng bao lâu, hắn tìm thấy một hang động hẹp, vội vàng lướt qua.
Mặc kệ đối phương là ai, tuyệt đối không thể để người nọ phát hiện.
Bây giờ hắn chỉ trong trạng thái thần hồn, sư phụ lại bị độc xà cắn, nếu đối phương động tâm tư giết người đoạt bảo, vậy hai người bọn họ sẽ không còn đường trốn.
Vào hang động.
Hắn lập tức buông sư phụ xuống, sau đó đẩy ra bụi cỏ rậm rạp ở cửa động, nhìn ra bên ngoài.
Hai gã nam tử mặc bạch y, vừa nói chuyện, vừa đi về phía vách đá kia.
Lạc Thanh Chu thầm khẽ động, gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
Lúc này, Tử Hà tiên tử ngồi bên cạnh hắn đột nhiên run lên, trong miệng “A” một tiếng, lại lập tức che miệng nhịn xuống.
Lạc Thanh Chu cuống quít quay đầu nhìn lại, lại phát hiện tiểu thanh xà vừa rồi chạy trốn kia, không biết từ khi nào, lại trốn ở nơi này.
Hơn nữa, càng thêm đáng ghét chính là, một chân khác của sư phụ lại bị nó cắn một cái.
Lúc này, nó rụt về trong góc, hung ác phun ra lưỡi đỏ tươi, trong miệng vang lên tiếng “tê tê”, một bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.
Đôi mắt xanh biếc của nó, tựa hồ cũng có thể nhìn thấy thần hồn.
Và nó dường như cũng nhìn được có người ở bên ngoài.
Trước mắt một người một hồn, không dám động, cũng không dám phát ra bất kỳ động tĩnh gì, càng không dám tản mát ra bất kỳ khí tức nào.
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm, nhịn một chút, ánh mắt tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
May mắn thay, bọn họ đã đi xa.
Hai nam tử bạch y kia, vẫn chưa nghe được động tĩnh bên này.
Xoạt!
Hai người kia đi tới trước vách đá, trong tay đột nhiên phát ra một tia sáng.
Lập tức, hai người dễ dàng tiến vào vách đá, biến mất không thấy.
Vụt!
Đúng lúc này, con thanh xà trong góc kia, đột nhiên vọt nhanh về phía cổ hắn!
Tử Hà tiên tử cuống quít vươn tay, muốn giúp hắn ngăn cản.
Nhưng nàng đã bị trúng độc, bàn tay yếu đuối vươn ra, tốc độ chậm rất chậm.
Mắt thấy thanh xà kia phun ra cái lưỡi đỏ au, chuẩn bi đâm vào cổ họng thần hồn Lạc Thanh Chu.
Mặc dù chỉ là thần hồn, nhưng nếu độc xà này có thể nhìn thấy, như vậy răng nanh và nọc độc của nó, chắc chắn cũng sẽ có uy hiếp cực lớn.
Bạch!
Đang ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Lạc Thanh Chu lại đột nhiên há miệng.