- Phi Dương, không vội, vi sư còn có thể chống đỡ. Ngươi mau đi hái gốc Lôi Mộc Hoa kia đi, người của Cửu Thiên Dao Đài hình như cũng tiến vào, nếu bị các nàng phát hiện...
Lạc Thanh Chu vừa nghe, trầm xuống nói:
- Sư phụ, ngươi chắc chắn mình có thể chống đỡ được?
Tử Hà tiên tử nhìn hắn thật sâu, nói:
- Phi Dương, ta chắc chắn.
Lập tức nàng buông lông mi rậm rạp xuống, thẹn thùng thấp giọng nói:
- Phi Dương nếu vì vi sư mà trì hoãn thời gian đi hái Lôi Mộc Hoa, vi sư rất cảm động, rất vui mừng, được...
- Sư phụ, đừng nói nữa! Ta sẽ tăng tốc.
Dứt lời, Lạc Thanh Chu “vèo” một tiếng, xông ra ngoài.
- Ah! Chậm lại! Bên này.
Tử Hà tiên tử lập tức chỉ vào sườn núi phía trước nói:
- Đang ở đó, trong bụi cỏ nơi đó có một đoạn cây gãy, hẳn là bị sét đánh gãy, lại lần nữa mọc ra cành lá. Gốc Lôi Mộc Hoa kia sinh ra trên thân cây đứt gãy kia, đã nở hoa, giấu vô cùng bí mật.
Lạc Thanh Chu ôm nàng, thân ảnh chợt lóe, lướt lên sườn núi.
Tử Hà tiên tử lập tức lại nhắc nhở:
- Phi Dương, cẩn thận! Con rắn độc đó rất xảo quyệt.
Lập tức lại thấp giọng nói:
- Ngươi nếu bị cắn vào chân, vi sư sẽ không giúp ngươi hút ra đâu.
Lạc Thanh Chu không nói gì.
Dưới sự chỉ dẫn của Tử Hà tiên tử, hắn rất nhanh đã tìm được đoạn cây gãy ẩn giấu trong bụi cỏ rậm rạp kia.
Quả nhiên là cây bị sấm sét đánh.
Trên mặt đứt gãy của cây kia, đã sinh trưởng ra không ít cành lá tươi mới, đồng thời, ở bên cạnh những cành lá kia là một gốc hoa kỳ quái đang phát triển.
Lá có màu tím, cánh hoa có hai màu tím và đỏ.
Nhuỵ hoa bên trong đúng là hình dạng lôi điện, giống như từng hồ quang phủ lên trên.
Quả nhiên là Lôi Mộc Hoa.
Lạc Thanh Chu thầm kích động, vội vàng đặt sư phụ ở trên bãi cỏ, lấy ra cây gậy gỗ đen kịt, thật cẩn thận đi tới.
- Phi Dương, cẩn thận trong cỏ! Cả gốc cây gãy nữa.
Tử Hà tiên tử lo lắng, lại giãy dụa đứng lên, khập khiễng đi theo phía sau hắn.
- Hử?
Lạc Thanh Chu đi tới gần, nhất thời sửng sốt.
Phía dưới mầm non của cây bị sấm sét đánh vào là một tiểu xà màu xanh, nhìn vô cùng quen thuộc.
Giống như con đã canh giữ ở Lam Linh Hoa trước đó.
Không phải là cùng một con đấy chứ?
Hắn vội vàng quay đầu hỏi:
- Sư phụ, vừa nãy là do tiểu xà này cắn ngươi?
Tử Hà tiên tử đi tới phía sau hắn, nhìn thoáng qua nơi đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Chính là nó! Con con tiểu xà này rất nhanh, khó lòng phòng bị, hơn nữa còn rất hung dữ, ngươi phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu trực tiếp lấy tiểu Hỏa Hồ từ nhẫn trữ vật, ném qua, nói:
- Đi! Đuổi nó đi.
Ai ngờ tiểu Hỏa Hồ còn chưa đáp xuống đất.
Tiểu Thanh Xà kia đã nhảy về phía sau, đập cánh bay lên không trung, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Tử Hà tiên tử khẽ há miệng: - ...
Lạc Thanh Chu không dám kéo dài thời gian, lại cẩn thận nhìn bốn phía một vòng, mới ra lệnh cho tiểu Hỏa Hồ canh giữ ở bên cạnh, sau đó lấy cuốc nhỏ ra, đi qua cẩn thận đào gốc Lôi Mộc Hoa kia từ trên thân cây gãy lên.
Lôi Mộc Hoa ngàn năm đã đến tay.
Hắn lập tức lấy hộp gỗ ra, cẩn thận cất đi.
Lôi Mộc Hoa không thể trồng, chỉ có thể bảo quản.
Cất hộp gỗ đi, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía đại thụ trước mắt, đáng tiếc đại thụ đã sống lại, vỏ cây xanh biếc, không còn là Lôi Kích Mộc dùng trong luyện khí.
Về phần nửa kia bị gãy, đã biến mất không thấy.
Có lẽ đã hóa thành chất dinh dưỡng, hoặc có lẽ đã bị người ta lấy đi.
Tử Hà tiên tử thấy hắn thu hoạch Lôi Mộc Hoa, cũng vui mừng thay hắn, vội vàng lại nói:
- Phi Dương, trong cốc này thiên địa nguyên khí rất nồng đậm, có lẽ còn có rất nhiều linh dược quý hiếm, nói không chừng Kim Thiền Thảo mà ngươi cần cũng có thể tìm được ở đây. Chúng ta vào sâu bên trong tìm đi.
Lạc Thanh Chu quyết đoán nói:
- Sư phụ, chúng ta nên trở về thôi. Lần này có thể đạt được gốc Lôi Mộc Hoa này, ta đã cảm thấy rất may mắn, cũng rất thỏa mãn, không thể tham lam nữa. Hiện giờ ngài bị thương, ta cũng chỉ ở trạng thái thần hồn, trong cốc ngoại trừ người Cửu Thiên Dao Đài, có lẽ còn có người và yêu vật lợi hại khác, chúng ta không cần mạo hiểm nữa.
- Hơn nữa, thần hồn hiện tại của ta, cũng không thể rời khỏi thân thể quá lâu.
Lúc này Tử Hà tiên tử mới nói:
- Ừ, vi sư nghe ngươi.
Lạc Thanh Chu thu hồi tiểu Hỏa Hồ, một tay ôm lấy nàng, quay ngược lại đường lúc trước đi.
Tử Hà tiên tử ôn nhu nằm ở trong ngực hắn, yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
- Phi Dương, dù ngươi bị thương rất nặng, nhưng không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy ngươi, vi sư đều rất an tâm.