Bởi vì lúc trước hắn đi qua sơn cốc này, nên tương đối quen thuộc với nơi này, lại bởi vì cho dù là vào ban đêm, thần hồn cũng có thể nhìn rất xa, cho nên vì an toàn, hắn cũng không đi quá gần.
Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ.
Nếu như nữ tử trong miệng hai người này nói là sư phụ, đợi lát nữa hắn nên cứu viện như thế nào.
Hai người này vừa rồi tản mát ra khí tức võ giả.
Người trung niên có tu vi Đại Tông Sư sơ kỳ, thanh niên có tu vi Tông Sư sơ kỳ.
Hôm nay hắn chỉ có thần hồn, chắc chắn không thể nào đối phó được.
Hơn nữa nói không chừng đối phương còn có người giúp đỡ.
Suy nghĩ một chút, hắn cũng không lập tức gửi tin nhắn cho La tiền bối mà tiếp tục lặng lẽ theo dõi ở phía sau.
Hai người đi dạo trong sơn cốc một lúc, cũng không tìm được con mồi.
Sau đó, hai người đi về phía sơn cốc bên trái.
Chẳng bao lâu họ đi xuống dưới một vách đá.
Bụi cây phía dưới mọc um tùm, không ngờ lại ẩn giấu một hang động.
Hai người đi tới cửa hang động, quay đầu, cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó nhanh chóng cúi người đi vào.
Ai ngờ vừa rồi chui vào, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
- A!
Trung niên áo bào đen kia lập tức lướt ra, trong tay cầm một thanh đại đao màu đỏ thẫm, quang mang trên đao lóe lên.
Lúc này, bụi rậm ở cửa động nhoáng lên một cái, thanh niên áo đen kia cũng lảo đảo chạy ra từ bên trong, lập tức “phốc” một tiếng, ngã bò trên mặt đất, máu tươi trên cổ phun trào.
Hắn mở to hai mắt, vươn tay, kinh hoàng run lên nói:
- Sư… sư phụ, cứu... Cứu ta...
Nhưng trung niên áo bào đen kia, lại cầm đao, không nhìn hắn một cái, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn trong hang động, toàn thân căng thẳng, lớn tiếng nói:
- Tiểu tiện nhân, đánh lén thì bản lĩnh gì? Có bản lĩnh ngươi ra ngoài.
Vừa nói, hắn vừa lén lút lấy một bình sứ ra, mở nút chai, bắt đầu nhẹ nhàng ném bột phấn vào cửa.
Trong hang động, im lặng.
Trung niên áo bào đen rắc xong một bình bột phấn, bóng đen trong tay áo chợt lóe, lại lấy ra một con độc xà, đặt trên mặt đất.
Độc xà lập tức vặn vẹo thân thể, bò về phía hang động.
Một lát sau.
Bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng hô nhẹ.
Đó là giọng nói của một nữ tử.
Nhưng âm thanh quá nhỏ, Lạc Thanh Chu vẫn chưa nghe ra có phải là sư phụ hay không.
Trong lòng hắn sốt ruột, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, đại đao đỏ thẫm trong tay trung niên áo bào đen kia, súc thế chờ phát động.
Một khi hắn hơi động đậy, bị đối phương phát hiện, đối phương một đao chém tới, lấy thực lực Đại Tông Sư của đối phương, hắn tuyệt đối không thể nào thoát khỏi.
Đến lúc đó hồn phi phách tán, thân thể trong hang động, đương nhiên cũng sẽ tử vong theo.
- Tiện nhân, nếu ngươi không dám đi ra, tốt, bổn tôn sẽ canh giữ ở chỗ này chờ ngươi, xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.
Trung niên mặc hắc bào lạnh lùng nói xong, hai chân đột nhiên lăng không, hai tay nắm trường đao, chậm rãi tiếp cận cửa động.
Đợi hắn lặng yên không một tiếng động đi tới cửa động, chém một đao vào bên trong.
Lập tức, thân ảnh hắn chợt lóe, lướt vào!
Oanh!
Phanh! Phanh! Phanh!
Bên trong nhanh chóng truyền đến từng tiếng nổ vang và âm thanh binh khí va chạm.
Lạc Thanh Chu thấy một màn này, trong lòng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải sư phụ.
Sư phụ chỉ có tu vi Tông Sư trung kỳ, không thể nào là đối thủ của vị Đại Tông Sư này.
Đang lúc hắn muốn rời đi, bỗng hang động đột nhiên sụp đổ.
Lập tức, hai thân ảnh từ trong hang động thay nhau bay ra.
Một nữ tử tóc hồng cầm kiếm, đột nhiên nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn vào trang phục và màu tóc, đó là người của Tu La Môn.
Tên trung niên hắc bào kia nắm đại đao màu đỏ thẫm, rơi vào cách đó không xa, trên đùi cũng xuất hiện một vết kiếm, đang chảy máu tươi ra ngoài.
Nữ tử tóc hồng đứng lên, bả vai xuất hiện một vết đao sâu có thể nhìn thấy xương, cắn răng nói:
- Tu La Môn ta và Bạch Cốt Sơn ngươi, nước sông không phạm nước giếng, vì sao phải ám toán ta.
Trung niên áo bào đen cười lạnh nói:
- Ít giả vờ, nữ đệ tử của ta đi ra ngoài tìm thức ăn, đột nhiên mất tích, đừng nói không phải Tu La Môn các ngươi bắt đi! Nữ tử trong sơn cốc, chỉ cần các ngươi gặp được, đều sẽ bắt đi, ngươi tưởng bản tôn không nhìn thấy?
Trong đôi mắt màu lam của nữ tử tóc hồng, đột nhiên xuất hiện một tia thành kính cùng thần thánh, lạnh lùng nói:
- Thiên hạ này chỉ cần là nữ tử xinh đẹp, đều nên vào Tu La Môn ta, vì Tu La Tràng mà dâng hiến tất cả.
- Nực cười.
Trung niên áo bào đen cười lạnh một tiếng, đại đao đỏ thẫm trong tay đột nhiên chém về phía nàng.
Oanh!
Hai người lại kịch liệt chiến đấu nhiều giờ.