Đồng thời, hắn lại lấy ra linh dịch, tưới một giọt.
Làm xong những thứ này, hắn nhảy xuống khỏi vách đá.
Ai ngờ vừa rơi xuống đất, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh:
- Tiểu huynh đệ, đa tạ.
Vừa dứt lời, một nam một nữ từ phía sau tảng đá bên cạnh đi ra.
Hai người đều mặc hắc bào, tay cầm bạch cốt kiếm, trên ngực y bào, thêu ba đầu lâu, khí tức quanh thân đều vô cùng âm u.
Thanh niên kia tươi cười nói:
- Gốc Lam Linh Hoa này, ta và sư muội nhà ta đã canh giữ rất lâu, chỉ chờ phi xà kia đi ra, sẽ đi hái, ai ngờ tiểu huynh đệ lại to gan trực tiếp hái đi như thế.
Sau đó hắn lại cảm thán một tiếng:
- Hoả Hồ kia của tiểu huynh đệ, cũng không phải là vật bình thường nhỉ, lợi hại.
Mặt Lạc Thanh Chu không chút thay đổi nhìn hai người, vẫn chưa nói gì.
Thanh niên áo đen cười nói:
- Tiểu huynh đệ, lấy Lam Linh Hoa ra đi. Để cảm tạ, vi huynh tặng ngươi một bình đan dược.
Nói xong, trực tiếp ném đan dược trong tay về phía hắn.
Thân ảnh Lạc Thanh Chu chợt lóe, lui về phía sau vài bước.
Bình đan dược kia “phanh” một tiếng, rơi xuống bãi cỏ.
Thanh niên áo đen cười nói:
- Sao vậy, không nể mặt vi huynh sao?
Thân ảnh nữ tử áo đen bên cạnh hắn đột nhiên chợt lóe, xuất hiện ở phía sau Lạc Thanh Chu, chặn đường đi của hắn.
Trên người hai người tản ra khí tức võ giả, không ngờ đều là Tông Sư trung kỳ.
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm tay, từ từ buông ra.
Khóe miệng thanh niên áo đen hơi nhếch lên một chút, tươi cười như trước nói:
- Tiểu huynh đệ, Lam Linh Hoa là chúng ta phát hiện trước. Ngươi không công cũng chiếm được một bình đan dược cực kỳ quý giá. Đan dược này chính là Ích cốc đan do Bạch Cốt Sơn ta tự mình luyện chế, ăn một viên, bảy ngày không cần ăn cơm, đối với ngươi mà nói, rất có lợi.
Vụt!
Đúng lúc này, nữ tử áo đen đứng ở phía sau Lạc Thanh Chu, có vẻ không còn có chút kiêng nhẫn nữa, trực tiếp rút bạch cốt kiếm trong tay ra.
Nam tử áo đen vẫn tươi cười chờ như trước.
Lạc Thanh Chu lại đứng tại chỗ im lặng mấy hơi thở, mới lấy gốc Lam Linh Hoa vẫn còn mang theo đất từ trong nhẫn trữ vật ra, đặt trên mặt đất.
Nam tử áo đen nhìn chằm chằm Lam Linh Hoa trên mặt đất nhìn kỹ, mới cười nói:
- Tiểu huynh đệ, đa tạ.
Dứt lời, hắn đưa tay một cái, Lam Linh Hoa trên mặt đất bay qua, rơi vào trong hộp gỗ hắn vừa mở.
Lập tức hắn lại cười nói:
- Loại linh vật thượng cổ này dù trồng cũng không sống được, cần đặt trong hộp gỗ, mới có thể bảo tồn.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nữ tử áo đen phía sau.
- Sư muội, thả tiểu huynh đệ đi đi, chúng ta còn phải đi mộ kiếm nữa, không quấy rầy vị tiểu huynh đệ này tiếp tục hái thuốc.
Thanh niên áo đen nhẹ nhàng mở miệng nói.
Nữ tử áo đen lúc này mới thu hồi bạch cốt kiếm trong tay, tránh đường ra.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, thật cẩn thận lui ra ngoài, đang muốn rời đi, thanh niên áo đen đột nhiên lại nói:
- Tiểu huynh đệ, đan dược trên mặt đất này, ngươi không cần sao?
Lạc Thanh Chu dừng bước, nhìn hắn.
Thanh niên áo đen cười cười, cầm bình dược từ trên mặt đất lên, mở nút bình ra.
Bên trong đột nhiên có một con rết lớn đầy màu sắc bò ra.
Nữ tử đi tới bên cạnh hắn, cười ha ha.
- Sư huynh, ngươi quá hư hỏng, cẩn thận dọa người ta, ha ha ha...
Thanh niên áo đen cũng tươi cười, đột nhiên mở miệng, ăn con rết kia vào!
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thanh niên áo đen một ngụm nuốt rết vào, đang muốn nhếch miệng cười, thân thể đột nhiên lung lay, sắc mặt cũng thay đổi.
Nữ tử áo đen ở một bên lập tức cười nói:
- Sư huynh, làm sao vậy? Bị rết độc mà mình nuôi đầu độc? Ha ha ha... Không đúng.
Tiếng cười trong miệng nàng đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Đầu nàng ta choáng váng, sắc mặt hoàn toàn thay đổi:
- Chúng ta hình như... Trúng độc...
Thanh niên áo đen cuống quít lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng, lập tức rút bạch cốt kiếm của mình ra, âm trầm nói:
- Tiểu tử, chỉ bằng tu vi của ngươi, mặc dù chúng ta trúng độc, ngươi cũng đừng mơ tưởng...
Roẹt!
Trên nắm đấm của Lạc Thanh Chu, đột nhiên sáng lên một chùm lôi điện!
Đỏ, tím, đen!
Lôi điện ba màu.
Màu sắc của chùm lôi điện này, không ngờ lại giống với màu sắc lôi điện mà bọn họ nhìn thấy ở trên toà tháp kia, hoàn toàn giống nhau như đúc.
Đồng thời, một cỗ khí tức lôi điện khủng bố tràn ngập ra.
Thanh niên áo đen và nữ tử áo đen đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
- Tiểu huynh đệ, ngươi còn trẻ, đừng làm chuyện ngu ngốc, chúng ta là Bạch Cốt Sơn...
Oanh!
Một cái lôi điện ba màu khổng lồ, đột nhiên đập về phía hai người.
Bởi vì khoảng cách quá gần, lôi điện quá nhanh, hai người căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị lôi điện thật lớn bao phủ ở bên trong.