Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2302 - Thu hoạch siêu lớn! Nhìn trộm Nguyệt tỷ tỷ (2)




Ai ngờ hắn vừa rồi đi tới trước gốc Lam Linh Hoa kia, đột nhiên từ dưới Lam Linh Hoa bay ra một con thanh xà, đánh thẳng vào mặt hắn.

Lạc Thanh Chu lập tức vung cuốc chém tới.

Đinh!

Ai ngờ trên người Thanh Xà đột nhiên sáng lên một đạo u quang, xuất hiện một tầng lân giáp cứng rắn.

Cây cuốc trực tiếp nứt thành hai nửa.

Mà thanh xà kia đột nhiên há miệng, trong miệng lè ra cái lưỡi dài, giống như một mũi tên, đâm thẳng vào mắt hắn!

Lạc Thanh Chu không dám chiến đấu giữa không trung, nhanh chóng rơi xuống, đánh tới một quyền.

- Oanh!

Quyền mang bạo phát.

Tốc độ của thanh xà kia cực kỳ nhanh, lập tức vỗ hai cánh trong suốt dưới đầu, thân thể vừa chuyển, nháy mắt đã trốn trở lại dưới gốc Lam Linh Hoa.

Lạc Thanh Chu rơi xuống mặt đất, nhìn cuốc bị nứt đôi trên tay, trái tim cũng đập bình bịch.

Cái đồ chơi này cũng quá cứng, lại còn rất nhanh.

Hắn ném cuốc xuống, trực tiếp lấy Như Ý Côn ra.

Không thể kéo dài.

Nếu đợi lát nữa tu sĩ khác đến, vậy phiền toái.

Vụt.

Hắn lại lần nữa lướt tới, hai tay nắm chặt cây gậy gỗ đen kịt, chuẩn bị chờ con phi xà kia nhào tới, một gậy đánh bay nó.

Ai ngờ cho đến khi hắn đáp xuống vách đá, con phi xà kia vẫn trốn dưới tán Lam Linh Hoa kia, vẫn chưa đi ra.

Lạc Thanh Chu đành phải nắm chặt gậy gỗ trong tay, từng bước từng bước tới gần.

Chờ hắn đi tới cách Lam Linh Hoa vẻn vẹn chỉ còn hai bước, phi xà kia không ngờ vẫn không chịu lộ diện.

Nó trốn dưới những tán lá.

Lạc Thanh Chu đương nhiên không dám đi hái, cũng không dám dùng phi kiếm và quyền mang để tấn công.

Nếu làm tổn hại Lam Linh Hoa, vậy sẽ mất nhiều hơn được.

Hắn lại tiến thêm một bước, thấy con phi xà kia vẫn trốn ở bên trong không thèm ra, hắn đành phải vươn tay ra, thật cẩn thận đâm gậy gỗ đen nhánh xuống phía dưới lá hoa kia.

Vụt!

Ai ngờ đúng lúc này, phi xà xanh biếc kia đột nhiên quấn quanh cây gậy gỗ trong tay hắn, nhanh như chớp nhào về phía cổ tay hắn!

Lạc Thanh Chu giật nảy mình, không dám do dự, cuống quít ném gậy gỗ, tránh sang một bên.

Phi xà vồ hụt.

Gậy gỗ rơi xuống vách đá, lăn xuống mặt đất.

Lạc Thanh Chu đang muốn dùng một quyền đánh về phía phi xà kia, ai ngờ tốc độ phi xà nhanh hơn, “vèo” một tiếng, lại chui vào dưới gốc Lam Linh Hoa.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, nhịn không được muốn chửi bậy một câu.

Hắn duỗi tay ra, lấy cây gậy gỗ sắp rơi xuống về, thoáng trầm ngâm một chút, ánh mắt sáng ngời.

Hắn lại đi đến gần một lần nữa rồi đưa cây gậy vào.

Phi xà nếu lần nữa quấn quanh gậy gỗ mà lên, hắn lập tức ném mộc côn xuống phía dưới, chờ phi xà phản ứng lại muốn bay trở về, hắn lại phóng lôi điện ra, để cho nó không trở về được nữa.

Chỉ cần nó rời xa gốc Lam Linh Hoa này, hắn có biện pháp giết chết nó.

Ai ngờ lần này, khi cây gậy gỗ trong tay hắn vươn tới dưới lá, con phi xà kia lại cuộn mình ở đó giả chết, không nhúc nhích.

Mặc dù cây gậy trong tay Lạc Thanh Chu đã chạm vào thân thể nó, bắt đầu chọc nó, nó vẫn bất động.

Càng đáng ghét hơn, toàn bộ thân thể của nó lại quấn chặt Lam Linh Hoa.

Lạc Thanh Chu không dám dùng sức, lại không dám sử dụng công pháp khác.

Trong lúc nôn nóng, đột nhiên hắn nghĩ đến một thứ.

Tiểu Hoả Hồ!

Tiểu Hỏa Hồ là thiên địa linh vật, đương nhiên sẽ không e ngại loại độc xà giảo hoạt này.

Chỉ cần có thể làm nó sợ hãi.

Suy nghĩ đây, hắn lập tức lấy tiểu Hoả Hồ từ trong nhẫn trữ vật ra, rất nghiêm túc chỉ chỉ cây Lam Linh Hoa và phi xà dưới lá hoa kia, nói:

- Không được làm hỏng gốc hoa kia, đưa độc xà kia ra, được không?

Tiểu Hỏa Hồ bị hắn đánh đập quá nhiều, nên đã ngoan ngoãn phục tùng từ lâu, nghe vậy lập tức gật đầu, ríu rít một tiếng.

- Đi đi!

Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn, lập tức đặt tiểu Hỏa Hồ ở trên vách đá.

Tiểu Hỏa Hồ lập tức đi tới, nhe răng nanh.

Con phi xà kia hình như cũng sợ hãi, lập tức ngẩng đầu lên, “tê tê” phun ra lưỡi đỏ tươi uy hiếp.

Tiểu Hỏa Hồ không chút sợ hãi, trực tiếp cúi đầu, một ngụm cắn đầu nó đi.

Phi Xà kinh hãi, cuống quít rụt đầu lại, lập tức buông thân cây Lam Linh Hoa ra, chạy về phía vách đá bên kia.

Tiểu Hỏa Hồ nhảy lên, đuổi theo, trong miệng phun ra một ngọn lửa.

Đáng tiếc tốc độ phi xà quá nhanh, trực tiếp bay lên không trung, biến mất ở sơn cốc xa xa.

Lạc Thanh Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi tiểu Hỏa Hồ vài câu, rồi thu nó vào trong nhẫn trữ vật.

Lập tức, lại lấy ra một cây cuốc mới, ngồi xổm xuống trước Lam Linh Hoa, thật cẩn thận đào cả gốc hoa lên.

Rễ hoa bị gãy một vài rễ, nhưng không bị ảnh hưởng gì.

Hắn bỏ toàn bộ Lam Linh Hoa vào nhẫn trữ vật, trồng ở trong vườn dược liệu kia, ở gần gốc cây nhỏ thần bí kia.