Hẳn là sẽ không để ý?
- Đi đi.
Thật lâu, Tần Khiêm Gia nói một câu.
Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo lui rời khỏi.
Đi ra cửa viện, trong tay Bách Linh cầm hoa, dựa vào vách tường, có chút cúi đầu, xấu hổ nói:
- Cô gia, không nói với tiểu thư sao? Không nói thì thôi, chờ tiểu thư muốn cùng phòng, tự nhiên sẽ thông báo cô gia. Vậy... Đêm nay cô gia có phải còn có chuyện gì quên hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có.
Bách Linh cắn môi một cái, chớp chớp con ngươi ngập nước nói:
- Cô gia suy nghĩ kỹ lại đi.
Lạc Thanh Chu không nói tiếp, đi qua người nàng.
Bách Linh vểnh vểnh miệng, vẻ mặt tràn đầy u oán, đang muốn đối nói thầm vài câu, Lạc Thanh Chu lại đột nhiên lại quay đầu nói:
- Đúng rồi, Bách Linh cô nương, ta nhớ ra rồi.
Hai con ngươi Bách Linh lập tức sáng lên, lập tức lại rủ xuống, đầu ngón tay khẽ vuốt đóa hoa phấn nộn trong tay, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
- Cô gia... Người nhớ tới gì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Có chuyện ta muốn hỏi ngươi một chút, Nhị tiểu thư nàng... bị bệnh gì? Ngươi biết không?
Bách Linh nghe vậy sững sờ, lập tức đứng thẳng người, trên mặt ý cười biến mất, lắc đầu nói:
- Ta không biết, cô gia hỏi cái này làm gì?
Lạc Thanh Chu nhíu mày:
- Cảm giác bệnh của Nhị tiểu thư các ngươi đều giữ kín như bưng. Bệnh Nhị tiểu thư, có phải là... Có phải là rất khó trị hay không?
Bách Linh cau mày, không nói tiếp.
- Được rồi, vậy ta trở về.
Lạc Thanh Chu không làm khó nàng, bước nhanh rời khỏi.
Bách Linh an tĩnh đứng ở góc tường một hồi, rồi quay người đi vào vườn hoa, đi đến lương đình, ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh trước bàn, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, người sẽ không thật muốn... Để cô gia...
Tần Khiêm Gia nhìn về phía trong hồ nước mắt giật giật, yên lặng một hồi, mới lên giọng nói:
- Như vậy, có lẽ còn có thể giúp nàng kéo dài chút thời gian, bây giờ ta... Tu vi vẫn chưa đủ.
Bách Linh yên lặng xuống.
Tần Khiêm Gia đột nhiên nhìn nàng:
- Không bỏ được?
Bách Linh giật mình, lập tức gương mặt đỏ lên, cúi đầu nói:
- Không có... Không có.
Sau đó lại ngẩng đầu lên nói:
- Nhưng mà... Tiểu thư, khẳng định có người sẽ không bỏ được đâu.
Lạc Thanh Chu ra “Linh Thiền Nguyệt cung”, đi vài bước, phát hiện đạo thân ảnh lạnh lẽo vẫn ôm kiếm như cũ, đứng dưới gốc cây kia.
Hắn sửng sốt một chút, đi tới, chắp tay nói:
- Hạ Thiền cô nương, ta đã đi thỉnh an đại tiểu thư.
Hắn cảm thấy cô nương này hơn nửa đêm ôm kiếm đứng ở chỗ này, hẳn là đang chắn đường của hắn, muốn cho hắn đi thỉnh an Tần đại tiểu thư.
Hạ Thiền nghe vậy, vẫn lạnh lùng mà nhìn hắn, cũng không đáp lời.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, đã khôi phục lại, thầm nghĩ:
- Thân thể Hạ Thiền cô nương, khá hơn chút nào chưa?
Thiếu nữ gương mặt xinh đẹp hất cằm qua:
- Hừ!
Lạc Thanh Chu: - …
- Vậy, trời không còn sớm, ta về trước.
Lạc Thanh Chu cũng lười để ý nha đầu ngạo kiều này, chắp tay, đi qua.
Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, nhìn bóng lưng hắn.
Thẳng đến khi tấm lưng kia dần dần từng bước đi xa, biến mất trong bóng đêm, mới giật mình, thu hồi ánh mắt, đi hướng “Linh Thiền Nguyệt cung”.
Bách Linh đứng ở cửa, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền, ta vừa rồi ngửi ngửi, trên người cô gia chỉ có mùi của Nhị tiểu thư, không có mùi nữ tử khác, càng không có mùi của hoa khôi không mặc y phục, cô gia không có đứng núi này trông núi nọ.
Thiếu nữ không để ý tới nàng, chuẩn bị vào nhà.
Bách Linh do dự một chút, vẫn mở miệng nói:
- Cái kia... Thiền Thiền, ta có lời muốn nói với ngươi, Nhị tiểu thư nàng...
Thiếu nữ dừng bước, đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích.
Sau khi nghe xong, nàng đi vào nội viện, về tới phòng, cũng không lên giường, mà yên lặng đứng ở chỗ tối trống trải trong phòng, đứng yên thật lâu, thật lâu...
Lạc Thanh Chu về đến nhà, Tiểu Điệp đang thêu hoa trong phòng, nghe được âm thanh, lập tức ra nghênh tiếp.
Lạc Thanh Chu vào phòng nói:
- Tiểu Điệp, đêm nay ngươi tự ngủ, ta có việc, có thể phải đọc sách suốt đêm, không thể tới quấy rầy.
Tiểu Điệp mặc dù nghi hoặc, cũng không có hỏi nhiều, “A” một tiếng, khéo léo lại về phòng mình.
Lạc Thanh Chu chốt cửa phòng, chốt cửa sổ.
Lập tức, ngồi ở trên giường, vừa muốn khoanh chân nhập định, nghĩ nghĩ, đột nhiên cởi y phục xuống, nằm trong chăn, nhắm mắt lại.
Bây giờ thần hồn cường đại, đã tấn cấp nhật du, cho dù trạng thái gì hẳn là đều có thể xuất khiếu.
Tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.
Quả nhiên, cơ hồ không có bất kỳ trở ngại gì, một vệt bóng đen trong nháy mắt từ đỉnh đầu nhảy ra ngoài, phiêu tán qua nóc nhà.
Đi diệt hồn trước, đi xem hiện trường giết người một chút.
Sau đó, lại đi chỗ thần hồn tiền bối.
Nếu như hắn khiến vị tiền bối kia vui vẻ, nói không chừng đối phương còn sẽ có càng nhiều công pháp bí tịch cho hắn, nói không chừng đến lúc đó đối phương mềm lòng, sẽ thu hắn làm đồ đệ.