Tần Vi Mặc chỉ đành phải nói:
- Là liên quan tới chuyện buôn bán. Ngày hôm trước ta rảnh rỗi, đi phòng thu chi nhìn một chút, phát hiện có chút khoản không đúng, ta muốn nói với phụ thân một tiếng.
Tống Như Nguyệt vẻ mặt cứng lại:
- Khoản không đúng? Có người nuốt riêng ngân lượng trong phủ chúng ta?
Tần Vi Mặc ánh mắt giật giật, ôn nhu nói:
- Mẫu thân, cũng có thể là ta nhìn lầm. Ngày mai ta đi nói với phụ thân một tiếng, để phụ thân đi xem chút.
Tống Như Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:
- Đêm nay lão gia trở về, ta sẽ nói với lão gia.
Hai mẹ con nói chuyện, đi vào sân nhỏ phía sau.
Lạc Thanh Chu từ bên cạnh cổng vòm đi vào, xuyên qua hành lang vườn hoa, lại tới chỗ Tần đại tiểu thư ở “Linh Thiền Nguyệt cung”, ngừng một chút, cũng không đi vào, tiếp tục đi về phía trước.
Trời không còn sớm.
Đêm nay không đi thỉnh an đi.
Dù sao các nàng cũng biết đêm nay hắn ra ngoài.
Còn lúc nào trở về, đoán chừng các nàng cũng sẽ không quản.
Nhưng hắn vừa đi về phía trước mấy bước, đột nhiên phát hiện dưới cây trước mặt, một bóng người lạnh lẽo đứng đó.
Trong ngực ôm kiếm, nhìn hắn, mặt lạnh như băng tuyết, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, liếc nàng một cái, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy:
- Từ xưa có nam nhân phụ lòng thấy nương tử mà không nói, có tân gia khác; giờ có cô gia thúi qua cửa mà không vào, đứng núi này trông núi nọ!
Lạc Thanh Chu khẽ giật mình, quay qua nhìn nàng nói:
- Ta đứng núi này trông núi nọ khi nào?
Bách Linh cầm cành hoa trong tay, dựa vào khung cửa của “Linh Thiền Nguyệt cung”, ánh mắt sâu kín liếc qua hắn nói:
- Trên thuyền hoa nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, nghe nói còn có hoa khôi không mặc y phục, cho nên cô gia đêm nay qua viện của tiểu thư mà không vào, trong lòng không phải nhớ mãi không quên hoa khôi không mặc y phục kia sao, không phải đứng núi này trông núi nọ sao?
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Ngươi nghe ai nói người ta không mặc y phục?
Bách Linh cười lạnh một tiếng:
- Những nam tử thông đồng nữ tử nhà lành kia, không phải đều thích không mặc y phục sao?
Lạc Thanh Chu lười để ý đến nàng.
Nhưng đã bị bắt gặp, con đường phía trước lại bị vị kia chặn lại, vậy khẳng định là phải đi vào thỉnh an.
Lạc Thanh Chu quay lại.
Vừa muốn vào cửa, Bách Linh đột nhiên lại thấp giọng nhắc nhở:
- Cô gia, tháng này một cơ hội, đừng quên, nhớ kỹ nói với tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đi qua người nàng, đi vào tiểu viện, nói:
- Ta tạm thời còn không muốn.
Bách Linh theo ở phía sau nói:
- Cô gia, vấn đề không phải người có muốn hay không, mà là... Tiểu thư có muốn hay không. Người ở rể, không có tư cách tự mình chọn lựa thời gian.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:
- Vậy ta làm gì còn phải chủ động đưa tới? Tiểu thư nếu muốn cùng phòng, chính nàng tới nói.
Bách Linh lập tức nói:
- Tiểu thư là nữ hài tử, thẹn thùng, thận trọng, da mặt mỏng, tự nhiên muốn cô gia nói.
Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:
- Bách Linh cô nương không cảm thấy những lời này của ngươi rất mâu thuẫn sao?
Nói xong, không để ý tới nàng, bước nhanh vào hậu hoa viên.
Trong lương đình.
Đạo thân ảnh kia một bộ váy trắng, an tĩnh ngồi ở đó, nàng nhìn đang nhìn ánh trăng trong hồ xuất thần, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Lạc Thanh Chu đi tới gần, chắp tay thỉnh an:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia nghe được âm thanh, trong con ngươi ba quang khẽ động, quay đầu nhìn hắn, yên lặng một chút, khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, đối mắt với nàng một cái, lại cúi đầu nói:
- Vậy ta trở về.
Đang muốn lui ra, Tần Khiêm Gia nhưng lại đột nhiên mở miệng:
- Vi Mặc... Nàng vẫn khỏe chứ?
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu hơi động, cúi đầu nói:
- Nhị tiểu thư hôm nay trên thuyền ho một chút máu, thân thể có chút không thoải mái, đã về nghỉ ngơi, hẳn là không có gì đáng ngại.
Tần Khiêm Gia không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu lại đợi một lát, đang muốn cáo lui, nhưng lại nghe nàng mở miệng nói:
- Ngươi cảm thấy, Vi Mặc như thế nào?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cúi đầu nói:
- Đại tiểu thư là hỏi thân thể Nhị tiểu thư, hay cái khác?
Tần Khiêm Gia nhìn xem hắn, vẻ mặt thản nhiên:
- Cái khác.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, thành thật trả lời:
- Cái khác đều rất tốt, Nhị tiểu thư tính cách dịu dàng, nhu hòa thiện lương, đối với tất cả mọi người rất tốt.
- Xinh đẹp không?
Tần Khiêm Gia nhìn hắn lại hỏi một câu.
Lạc Thanh Chu sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, lại cúi đầu nói:
- Xinh đẹp.
Tần Khiêm Gia yên lặng, không nói gì thêm.
Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút thấp thỏm.
Chẳng lẽ trả lời sai rồi?
Trước mặt nương tử nhà mình khen cô em vợ tốt, bộ dáng lại xinh đẹp, có phải có chút... không nên hay không?
Thế nhưng vị Tần đại tiểu thư này tựa hồ chưa hề có suy nghĩ là nương tử của mình.