Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2288 - Quà tặng cho nương tử, Nguyệt Tỷ Tỷ ở khắp mọi nơi (2)




Thi thể là một nữ tử có mái tóc dài màu hồng, quần áo trên người rất đặc biệt.

Thần sắc Tử Hà tiên tử trở nên ngưng trọng nói:

- Là đệ tử Tu La Môn.

Ngay sau đó nàng cúi đầu nhìn người nào đó trong ngực rồi nói:

- Phi Dương, ngươi nhìn chằm chằm vào chân nàng ta làm gì?

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- La di, cẩn thận.

- Phốc!

Vừa dứt lời, da thịt trên đùi thi thể kia đột nhiên vỡ ra.

Lập tức, từng con trùng màu đen chui ra từ trong đùi, lộ ra răng nanh trắng hếu, lại đột nhiên mở cánh, bay về phía La Thường đứng gần đó nhất.

La Thường lập tức lui về phía sau, vung kiếm chém một trảm, kiếm quang xẹt qua, trùng đen nhanh chóng chia năm xẻ bảy.

Nhưng, những trùng đen đã chết kia đột nhiên nổ tung, hóa thành từng đoàn sương mù màu đen, xông về phía mọi người.

- Có độc! Đi mau!

La Thường lập tức lui ra.

Lúc này, mọi người đột nhiên nghe được một âm thanh kỳ quái, tựa hồ vọt tới từ bốn phương tám hướng.

- Rất nhiều trùng.

Du Ngư Ngư đột nhiên hét lên.

Mọi người nhìn kỹ, trong các ngôi mộ xung quanh lại có vô số độc trùng đen thui, giống như thủy triều màu đen, mãnh liệt vọt tới bọn họ.

- Chạy đi!

Sắc mặt mọi người hoàn toàn thay đổi, lập tức giẫm lên kình phong, kinh hoảng chạy đi!

Khi họ nhanh chóng thoát ra khỏi nghĩa trang, một con sông lớn đột nhiên xuất hiện ở phía trước.

Nước sông đen như mực.

Không biết từ khi nào, bầu trời trên đỉnh đầu cũng đột nhiên trở nên tối đen.

Giống như lập tức từ ngày biến thành đêm.

Mắt thấy độc trùng rậm rạp phía sau đuổi theo, mọi người không kịp dò xét nước sông, trực tiếp giẫm lên kình phong, lăng ba mà đi.

- Cố gắng bay cao một chút, cẩn thận có quái vật trong sông! Nhưng cũng không thể quá cao, cẩn thận trên đó có cấm chế.

La Thường đột nhiên nhắc nhở một câu.

Ai ngờ nàng vừa dứt lời, mặt sông dưới chân nàng đột nhiên xuất hiện một cái miệng to như chậu máu, một ngụm nuốt nàng vào.

- Sư phụ!

Lưu Ly kinh hãi, cuống quít hóa thành một tia sáng, dùng một quyền đánh về phía cái miệng to như chậu máu kia.

Xoạt!

Ai ngờ đúng lúc này, trong nước sông đột nhiên lại bay ra một xúc tu màu đen, quấn quanh người nàng.

Oành!

Cái miệng to chậu máu kia nhân cơ hội chìm xuống nước, biến mất không thấy.

Chỉ còn lại những cơn sóng bắn tung tóe và những ngọn sóng nhấp nhô.

Lưu Ly bị xúc tu quấn lấy, chuẩn bị kéo nàng xuống sông, xúc tu kia đột nhiên ngưng kết thành băng, dừng lại ở đó.

Ngay sau đó, “kẹt” một tiếng, vỡ tan nát, rơi xuống sông.

Thiếu nữ tên Bạch Vi Nhi, giẫm lên băng hoa, xuất hiện ở phía sau Lưu Ly, đầu ngón tay ngọc mảnh khảnh, xuất hiện một vệt băng sương.

Lưu Ly không kịp nói lời cảm ơn, đã đâm đầu xuống nước.

Oanh!

Đúng lúc này, mặt nước đột nhiên nổi lên một ngọn sóng lớn.

Lập tức, một đạo kiếm quang quen thuộc từ đáy nước bay ra.

Toàn thân La Thường được hào quang bao vây, tay cầm bảo kiếm, phá nước mà ra, cuống quít nói:

- Mau đi! Có rất nhiều quái vật dưới đáy sông.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Đúng lúc này, sóng nước bay lên.

Nhiều xúc tu và miệng lớn như chậu máu, từ đáy nước hiện ra.

Mọi người vừa tránh né, vừa chém giết, rất nhanh đã bay về phía bên kia.

Tử Hà tiên tử ôm Lạc Thanh Chu, đi ở phía trước, thúc dục hồn lực sử dụng phi kiếm, rất nhanh mở ra một con đường máu.

Đám người Du Ngư Ngư, La Thường theo sát phía sau.

Rốt cục, mấy người an toàn lên bờ, quay đầu nhìn lại, trong nước sông đều là xúc tu quái vật, miệng máu to lớn, răng nanh, đuôi, thậm chí còn có móng vuốt vân vân.

Trong lòng mấy người vẫn còn lo sợ, không dám nhìn nhiều, cuống quít rời đi.

- La di, ngươi không sao chứ?

Tử Hà tiên tử quay đầu hỏi.

La Thường vội vàng xé quần áo bên ngoài, nhanh chóng thay đổi một bộ khác, nói:

- Không sao, chỉ thấy hơi ghê tởm thôi. Phía dưới đen kịt, tất cả đều là quái vật bộ dáng dữ tợn, thứ nuốt ta là một con cá lớn, ở đáy sông đều là xương cốt.

- Tại sao trời đột nhiên tối sầm xuống?

Lạc Thanh Chu nghi hoặc hỏi.

La Thường giải thích:

- Rất nhiều không gian cũng giống như bên ngoài, đều có ngày đêm, hẳn chỉ đơn giản là trời tối thôi.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn lên bầu trời, ngưng trọng:

- Hình như không đơn giản như vậy.

La Thường hơi giật mình:

- Hử?

Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Trên bầu trời đen kịt, lại đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen khổng lồ.

Vòng xoáy đang chậm rãi xoay tròn, càng lúc càng lớn, giống như miệng của một hung thú khổng lồ, đang mở ra, chuẩn bị thôn phệ toàn bộ mọi thứ trong thiên địa!

Đồng thời, một cỗ khí tức khủng bố, đột nhiên bao phủ xuống.

Roẹt!

Trong vòng xoáy hắc động khổng lồ kia, đột nhiên sáng lên một lôi điện.

- Là thượng cổ cấm chế.

La Thường đột nhiên thất thanh kinh hô:

- Nhất định là ai đó không cẩn thận động đến cấm chế, hơn nữa hình như là thượng cổ cấm chế đáng sợ nhất, Thiên Lôi.