Nhị tiểu thư thích mặc váy trắng, phối với vớ trắng. Nữ đế thích mặc váy đỏ, kết hợp với vớ đỏ, về phần vớ đen...
Tiểu Điệp dáng người nhỏ nhắn, Thu nhi duyên dáng yêu kiều, dáng người quận chúa nóng bỏng, hẳn mang vào đều không tệ...
Về phần Thiền Thiền, có lẽ sẽ không mang.
Theo lời sư thúc, màu gì cũng được, dù sao khi nàng say sưa tu luyện, đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, nàng cũng chỉ biết nói “à, ừ”, có thể nói cực kỳ nhu thuận.
Hắn nghe nói pháp khí do Tiên Vân Các chế tạo bán chạy nhất toàn bộ Đại Viêm.
Những tất chân này nếu do Các chủ Tiên Vân Các tự mình làm ra, khẳng định phẩm chất không tệ.
- Tiền bối, vãn bối thật sự...
Lúc trong lòng hắn thầm quyết định sẽ nhận lấy, trên mặt lại tràn ngập rụt rè và nghiêm túc, muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào, La Thường rất biết điều rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn vật liệu trong ngực, ngẩng đầu nhìn thoáng qua xung quanh, thấy tất cả mọi người đều nghiêm túc chạy đi, vẫn chưa chú ý nơi này, lập tức thu lại.
Hả?
Hắn đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn về phía trên.
Ngay khe núi giữa hai ngọn núi.
Một đôi mắt uy nghiêm đang nhìn chằm chằm hắn, sau đó đôi môi đỏ mọng kia đột nhiên mở ra nói:
- Tất chân của vi sư vừa hay bị rách, đồ nhi, ngươi xem đó mà làm.
Lạc Thanh Chu: - ...
Bảy đôi.
Nhị tiểu thư một đôi, sư thúc một đôi.
Tiểu Điệp và Thu Nhi mỗi người một đôi, lại cho Châu Nhi một đôi.
Quận chúa một đôi, Nữ đế một đôi.
Mỗi người một đôi, vừa hết.
Ngay cả Long Nhi cũng không có.
- Sư phụ, ngươi và La tiền bối quan hệ tốt như vậy, tự mình tìm nàng xin mấy đôi là được.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói, lập tức lại nói:
- Sư phụ nhớ xin thêm mấy đôi, bảy đôi này của đệ tử hình như còn không đủ.
Tử Hà tiên tử nhướng mày, cánh tay giương lên, làm bộ muốn ném hắn ra ngoài.
- Đỏ!
Lạc Thanh Chu vội vàng sửa miệng nói:
- Màu đỏ có được không?
Tử Hà tiên tử lạnh lùng nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu đành phải ngẩng đầu, nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có người chú ý tới đây, vội vàng lấy cái túi vải kia ra, lập tức nhanh chóng kiểm tra một chút.
Hỏng bét.
Chỉ có một đôi màu đỏ, những cái khác là màu trắng và đen.
Quên đi, Nữ đế hẳn cũng không cần thứ này.
Hơn nữa hắn đưa thứ này, Nữ đế nếu truy hỏi, hắn cũng không tiện giải thích.
Chẳng lẽ hắn nói một nữ Các chủ ba mươi tuổi của Tiên Vân Các thiên kiều bá mị, vì cảm tạ hắn, mà đưa đến cho hắn?
Có khi Nữ đế vừa nghe xong, sẽ lập tức ra lệnh cho mấy trăm nữ tử thủ vệ ngoài phòng, cùng nhau dùng chân giẫm chết hắn.
- La di, hắn còn muốn!
Lúc này, Tử Hà tiên tử đột nhiên quay đầu hô một tiếng.
Ánh mắt của những người khác đều nhìn qua.
Du Ngư Ngư đi theo phía sau tò mò hỏi:
- Sở sư huynh còn muốn cái gì nữa?
Tử Hà tiên tử bình tĩnh nói:
- Vớ lưới.
Lạc Thanh Chu, cuống quít nói:
- Sư phụ đang đùa, ta muốn vớ làm cái gì, ta không cần.
La Thường vội vàng lướt qua, lại nhét một túi vào trong ngực hắn, tươi cười nói:
- Phi Dương à, cái này không có gì phải ngượng ngùng, lễ vật tặng cho nương tử nhà mình mà, nói phải tự hào mới đúng.
Thiếu nữ váy trắng đi theo phía sau, ánh mắt lạnh như băng nhìn người nào đó một cái.
Mấy người tiếp tục xông về phía trước.
- A, thật nhiều mộ.
Đúng lúc này, Lưu Ly vẫn cảnh giác nhìn phía trước, đột nhiên mở miệng nói.
Mọi người lập tức quay qua nhìn.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một nghĩa trang.
Bầu trời mờ nhạt, khắp nơi đều là mộ, từng đợt gió lạnh lẽo, gào thét mà đến.
- Lão tổ và Trang tiền bối hình như còn không thấy đâu.
Lưu Ly đột nhiên nhíu mày nói.
Mấy người nhìn về phương xa, quả nhiên đã không cảm nhận được chấn động của cuộc chiến, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Tại thời điểm này.
Bốn phía bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức quỷ dị.
- Mọi người cẩn thận.
La Thường nắm chặt bảo kiếm trong tay, thả chậm tốc độ, ánh mắt cảnh giác nhìn về xung quanh.
Mấy người vừa tiến vào khu mộ, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý thấu xương ập tới.
Mặc dù có kình phong hộ thể ngăn cản, nhưng cũng ngăn cản không được.
Gào!
Đúng lúc này, phía sau mộ bên cạnh, đột nhiên vang lên một tiếng kêu kỳ quái sắc bén.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, cuống quít xoay người, nghiêm trận chờ đợi.
- Lăng Lăng.
Một con quái điểu đen như mực, đột nhiên bay lên từ phía sau mộ, ánh mắt u ám liếc nhìn bọn họ một cái, rất nhanh đã biến mất giữa không trung.
- Có mùi máu tươi.
La Thường trầm xuống, đột nhiên cầm kiếm lướt tới phía sau ngôi mộ kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Mọi người thấy vậy, vội vàng đi theo.
Trên mặt đất phía sau ngôi mộ, có một thi thể đang nằm, con mắt và trái tim, tất cả đều biến mất.