Oanh!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.
Lập tức, một cỗ kiếm khí đáng sợ cuốn theo sóng khí, giống như thủy triều vọt về bốn phía.
Rắc! Rắc…
Cây cối xung quanh như mới trải qua một trận bão, đồng loạt đổ xuống đất.
Mấy người Lạc Thanh Chu cũng đột nhiên bị cỗ sóng khí này cuốn tới, thân thể lay động, lung lay sắp đổ.
- Kiếm khí thật khủng bố.
La Thường biến sắc, sợ hãi nhìn về phía trước, đột nhiên thấy được một tia ánh tím, thất thanh nói:
- Sư thúc tổ ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu rõ ràng nhìn thấy đạo kiếm quang đáng sợ ở xa xa.
Trong lòng hắn đã nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Dùng kiếm của người kia, công vào quyền của đối phương.
Thực lực của người sử dụng kiếm kia cực kỳ khủng bố.
Mà nắm đấm của vị Ngô chấp sự phía sau kia, hoàn toàn không phải là đối thủ của chủ nhân kiếm kia.
Mấy người bọn họ đánh không lại vị Ngô chấp sự kia, nhưng kiếm chiêu của người sử dụng kiếm kia, chắc chắn có thể đánh được hắn.
Vì vậy...
- Sư phụ, chúng ta đi qua sao?
Lúc này, Lưu Ly nhìn về phía trước hỏi.
La Thường trầm ngâm một chút, nói:
- Chúng ta đi qua cũng vô dụng, chỉ khiến sư thúc tổ phân tâm. Đi thôi, chúng ta đi vòng qua bên cạnh, trốn ở xa, xem tình hình.
Du Ngư Ngư đột nhiên nói:
- Vị Ngô chấp sự kia bị chúng ta dẫn tới, đến lúc đó cùng nhau đánh lão tổ và Lạc tiền bối, vậy phải làm sao bây giờ?
Tử Hà tiên tử nhìn về chiến trường phía trước nói:
- Không cần lo lắng, hắn có tu vi Đại Tông Sư sơ kỳ, tuy rằng chỉ kém sư thúc tổ một tiểu cảnh giới, nhưng chênh lệch xa. Loại chiến đấu này, hắn cũng không dám tới gần, chúng ta đi xem tình huống trước rồi nói sau.
Mấy người thương nghị vài câu, lập tức vòng qua bên cạnh.
Cảm giác Đại Tông Sư đều rất nhạy cảm, hơn nữa uy lực bộc phát trong chiến đấu cực kỳ khủng bố, bọn họ cũng không dám tiến vào quá gần.
Mấy người rất nhanh đã vòng ra phía sau chiến trường.
Khi bọn họ trốn ở trên một thân cây đại thụ, tình huống chiến đấu kịch liệt phía trước, lập tức nhìn không sót một cái.
Lúc này, Du Ngư Ngư đột nhiên nói:
- Sở sư huynh đâu rồi?
Mọi người nghe vậy sửng sốt, lập tức quay đầu tìm kiếm.
Tử Hà tiên tử biến sắc, cuống quít hô:
- Phi Dương, người đâu rồi?
Không ai trả lời.
Lúc này, Lưu Ly đột nhiên chỉ vào phía trước nói:
- Sở sư huynh đi phía trước.
Mọi người vội vàng nhìn về phía trước.
Quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh, đang to gan lớn mật, lén lút tiếp cận chiến trường phía trước.
- Nghiệt đồ! Muốn chết?
Tử Hà tiên tử cuống quít nhảy xuống đại thụ, chuẩn bị đi qua bắt hắn trở về.
Lúc này, Bạch Vi Nhi dọc theo đường đi chưa bao giờ nói chuyện, lại đột nhiên lạnh lùng nói một câu:
- Đừng để ý đến hắn.
Mọi người sửng sốt, nhìn về phía nàng.
Choang!
Hai đạo kiếm quang chói mắt chém cùng một chỗ.
Sóng gió mãnh liệt.
Lạc Lăng cầm kiếm, trực tiếp bị hất bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Một cánh tay khác của nàng đã không thể nâng lên.
Bả vai, xuất hiện một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, huyết nhục mơ hồ.
Mạng che mặt trên mặt nàng đã rơi xuống.
Quần áo trên người dính đầy vết máu, nhìn vô cùng chật vật.
Trang Chi Nghiêm cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tóc dài của hắn lộn xộn, lồng ngực bị chém ra một vết máu, hai tay máu thịt be bét.
Sắc mặt hai người tái nhợt, thần thái trong mắt uể oải.
Đột nhiên gặp phải ám sát.
Đối phương không chỉ có một cao thủ Đại Tông Sư trung kỳ, còn có một cao thủ Đại Tông Sư sơ kỳ, cùng với mấy đệ tử Tông Sư hậu kỳ.
Hơn nữa, Tư Không Vân có cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ, còn cầm chí bảo Long Ngâm Kiếm của ngoại môn Phiêu Miểu Tiên Tông.
Huyền Thiết Bảo Sơn mà Trang Chi Nghiêm coi trọng nhất cũng bị chém thành hai nửa.
Những pháp bảo khác, đều bị chém hủy.
Một ít pháp bảo của Lạc Lăng cũng đều bị chém, tổn hại hơn phân nửa.
Vốn thực lực của hai người cũng không quá chênh lệch với đối phương, nhưng đối phương thân là người của Phiêu Miểu Tiên Tông, không chỉ có công pháp lợi hại, pháp bảo lại càng nhiều.
Họ không phải là đối thủ ở tất cả các phương diện.
Huống hồ.
Ngay từ đầu, họ bị tấn công bất ngờ nên bị thương nặng.
Vì vậy, tất cả các mặt đều trở nên thụ động.
Bằng không, mặc dù không địch lại, muốn chạy trốn, đối phương cũng không thể làm gì được.
Tình huống hiện giờ, hai người đã rơi vào con đường cùng.
- Tư Không Vân! Thứ hèn hạ vô sỉ ngươi, lão phu cho dù chết, cũng phải kéo ngươi chôn cùng.
Trang Chi Nghiêm tiếp được Lạc Lăng bị sóng khí hất bay, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, xông lên.
Tư Không Vân tay cầm Long Ngâm Kiếm, cười lạnh, vung kiếm chém một trảm, một đạo kiếm quang thật lớn mang theo tiếng rít chói tai xuất hiện.
Trang Chi Nghiêm liều mạng đánh ra một quyền cuối cùng.