Khe núi phía trước, không ngờ bị rất nhiều tảng đá lớn chặn lại, sườn núi hai bên giống như bị một kiếm chém đứt một tầng thật dày, toàn bộ sụp xuống.
- Kiếm khí thật khủng bố.
Mặc dù giờ phút này, mấy người cũng có thể cảm nhận được kiếm khí đáng sợ còn sót lại trong không khí.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu sáng ngời, nói:
- Đuổi theo!
Mấy người nhìn hắn một cái, không rõ nguyên nhân.
Nếu đuổi kịp người dùng kiếm phía trước kia, chẳng phải sẽ bị một kiếm của người ta chém bay hay sao?
Tất nhiên, phía sau còn có người đang truy đuổi, họ không dám dừng lại.
- Đi từ phía trên.
Mấy người lập tức lướt lên sườn núi, từ trên cao vòng qua đống đá chặn đường phía dưới.
Vụt! Vụt! Vụt!
Tử Hà tiên tử nhẹ nhàng nhảy dựng lên, váy đỏ phiêu phiêu, thuận tay ném mấy quả cầu tròn về phía sau, giải thích:
- Là bạo vụ cầu, có lẽ có thể ngăn cản hắn một chút thời gian.
Giờ này khắc này, một chút là có thể bị giết chết.
Mấy người vượt qua tảng đá chặn đường, tiếp tục đi sâu vào khe núi.
Càng đi về phía trước, càng kinh hồn sợ hãi.
Trên đường đi đầy dấu vết của trận chiến.
Vách núi hai bên thoạt nhìn giống như bị gọt rất nhiều lần, cả khe núi như đã bị mở rộng ra gấp đôi.
Chiến đấu bậc này, cũng không phải mấy người bọn họ có thể tham gia.
Chỉ cần nhìn vào nó, mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Phía trước đột nhiên sáng bừng.
Cuối khe núi là một đầm lầy mênh mông.
Một dòng suối nhỏ lượn qua.
Cả hai bên đều là cỏ cây rậm rạp, cùng với vô số bùn và vũng bùn.
Từng đợt sương mù mang theo mùi hôi thối, bao phủ trong cả đầm lầy, vừa ngửi vào đã cảm giác vô cùng buồn nôn.
- Mọi người cẩn thận, đừng rơi vào.
La Thường nhắc nhở một câu, đột nhiên giẫm lên kình phong, nhẹ nhàng chạy vút.
Dưới chân Tử Hà tiên tử, lại xuất hiện từng đóa mây hồng, giống như từng đóa hoa sen nở rộ, phối hợp với váy đỏ phiêu phiêu cùng dáng người yểu điệu của nàng, rất có cảm giác mỹ cảm.
Lạc Thanh Chu cũng giẫm lên kình phong mà đi, quay đầu nhìn về phía những người khác.
Lưu Ly và Du Ngư Ngư cũng giẫm lên kình phong.
Mà thiếu nữ lạnh như băng tên Bạch Vi Nhi kia, từng bước kết băng hoa phía dưới chân, ngay cả bùn đất bên dưới cũng bị kết thành băng.
- Nghiệt đồ, vẫn nhìn chằm chằm chân người ta làm gì?
Lạc Thanh Chu đang quan sát, Tử Hà tiên tử bên cạnh, đột nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng trách cứ.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, còn chưa giải thích, nàng đã hừ lạnh nói:
- Đừng tưởng vi sư không biết, ngươi giấu mấy quyển Chân ngọc tranh minh họa kia.
Lạc Thanh Chu nhất thời cứng đờ, ngạc nhiên nhìn nàng nói:
- Sao sư phụ biết?
Sau đó hắn vội vàng ngụy biện nói:
- Đệ tử không có...
Tử Hà tiên tử khinh bỉ nói:
- Đao sư tỷ ngươi nói cho sư thúc nhà ngươi, vi sư nghe trộm... Nghe bên cạnh.
Lạc Thanh Chu: - ...
Sư tỷ đáng ghét, vì muốn được sư thúc yêu thích, lại phản bội hắn.
Chờ sư tỷ trở lại, nhất định phải trừng phạt chân dài của nàng một phen.
- Là sư thúc nhà ngươi chủ động đặt bẫy cho người ta nhảy vào.
Tử Hà tiên tử trêu chọc nói:
- Sư thúc ngươi vừa thấy người ta liền nói, Linh nhi, ngươi phải cẩn thận, Sở Phi Dương kia hình như rất thích chân của nữ hài tử. Sau đó sư tỷ nhà ngươi liền nói, đúng vậy, hắn quả thật rất thích chân của nữ hài tử, còn mua rất nhiều sách...
Lạc Thanh Chu: - ...
Không ngờ hai thầy trò nói chuyện, La Thường cũng nghe, nghe vậy lập tức hỏi:
- Phi Dương thích loại chân gì? Mang vớ hay không? Sơn móng hay để tự nhiên? Lớn hay nhỏ?
Tử Hà tiên tử theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua dưới váy của mình, nói:
- Nhất định phải nhỏ, nhưng cũng không thể quá nhỏ. Về phần vớ và móng chân...
La Thường nghe vậy trong lòng khẽ động, váy tím nhẹ nhàng kéo lên, nói:
- Ta như vậy? Đủ không?
Khóe miệng Tử Hà tiên tử giật giật, không muốn nàng như ý nguyện, nhướng mày nói:
- Có lẽ giống như hai đệ tử của ngươi, vớ trắng...
La Thường lập tức nói:
- Thật ra… ở động phủ ta cũng thường xuyên mặc vớ trắng...
Lưu Ly ở một bên vội vàng lúng túng nói:
- Sư phụ, Tử Hà tiền bối, đã vào lúc này rồi, cũng đừng tán gẫu những đề tài này nữa, Ngô chấp sự kia có thể sắp đuổi kịp rồi đấy.
Vừa nghe lời này, thần sắc hai người lập tức trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn lại.
La Thường thấp giọng nói:
- Không sao, chủ yếu là muốn khơi dậy ý chí chiến đấu và tinh thần của Phi Dương, miễn cho hắn cũng uể oải. Nếu hắn ta uể oải, chúng ta cũng coi như xong.
Lưu Ly hoàn toàn không nói được gì.
Lạc Thanh Chu đương nhiên cũng không nói được gì.
Tông chủ hai đại tông môn Đại Viên, không ngờ lại tán gẫu đề tài xấu hổ này trước mặt đệ tử, hơn nữa còn ở trước mặt hắn chửi bới vu khống hắn...