Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2277 - Lạc Thanh Chu giết người diệt khẩu! Nguyệt tỷ tỷ bất ngờ gửi tin nhắn (1)




Tuy nhiên, nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Nàng vừa thúc dục nội lực trong cơ thể, thân thể lại choáng váng, thiếu chút nữa té ngã.

Lúc này, Tử Hà tiên tử cuống quít nói:

- Phi Dương, đừng... La di và Lưu Ly các nàng sẽ không nói.

Nghĩa là, Mộng Y vừa rồi bị giết, có thể nói.

Về phần thiếu nữ tên Bạch Vi Nhi kia, lại càng an toàn hơn, người ta căn bản không thích nói chuyện, đương nhiên cũng sẽ không nhiều miệng.

La Thường nhìn thi thể ái đồ bên cạnh, sắc mặt khó coi, trầm mặc không nói.

Lạc Thanh Chu nhìn các nàng một cái, nói:

- Sư phụ hiểu lầm rồi, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn giết người, chẳng qua ta chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.

Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay đến bên hông Mộng Y, sờ một vòng, từ trong y phục lấy ra một khối ngọc bài, sau đó đưa tới trước mặt Lưu Ly, nói:

- Hẳn là đồ của Phiêu Miểu Tiên Tông, nam đệ tử tên Thạch Thiên kia cho nàng. Nếu ta không đoán sai, ngọc bài này có thể theo dõi vị trí của chúng ta.

Lưu Ly hơi giật mình, tiếp nhận ngọc bài nhìn thoáng qua, nhíu mày, đưa cho La Thường phía sau.

Sắc mặt La Thường khó coi, giơ tay lên, run rẩy nhận vào tay.

Trên ngọc bài kia, quả nhiên khắc hai chữ “Phiêu Miểu”.

Đồng thời, khí tức của mấy người bọn họ, tựa hồ cũng đang lặng yên không một tiếng động bị hấp thu vào.

Cạch!

La Thường đột nhiên bóp nát bấy ngọc bài, cắn răng nói:

- Giết là đúng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Đương nhiên, ngọc bài này có thể truy tung vị trí của chúng ta, có lẽ Mộng sư tỷ cũng không biết. Thạch Thiên lừa nàng nói, đến lúc đó có thể dựa vào ngọc bài này đi tìm hắn, sau đó sẽ nghĩ cách cho nàng tiến vào Phiêu Miểu Tiên Tông. Mà ta sở dĩ giết nàng...

Nói đến đây, hắn dừng một chút, nói:

- Đơn giản chỉ là giết người diệt khẩu.

Mọi người im lặng lần nữa.

Lạc Thanh Chu lại nhìn sư đồ Tiên Vân Các trước mắt một cái, nói:

- Nàng nói nhiều, và ta biết nàng ta sẽ phải bội ta.

Cách đó không xa, Du Ngư Ngư đột nhiên hỏi:

- Sở sư huynh làm sao biết nàng sẽ bán đứng ngươi? Còn có khối ngọc bài này, Sở sư huynh phát hiện bằng cách nào?

Lạc Thanh Chu âm trầm nói:

- Ta có biện pháp của riêng mình.

Sau đó hắn quay đầu nhìn nàng nói:

- Lời của Du sư muội, hình như cũng hơi nhiều rồi đấy.

Du Ngư Ngư cứng đờ một chút, lập tức che miệng nhỏ nhắn nói:

- Từ giờ trở đi, ta không nói gì nữa.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng nữa, xoay người, đi đến bên cạnh sư phụ nhà mình ngồi xuống.

Hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ lạnh như băng ngồi một mình cách đó không xa.

Bạch Vi Nhi đang nhắm mắt lại, tựa hồ đang thử xua đuổi phấn độc trong cơ thể.

Trong sơn cốc lại tiếp tục im lặng.

Một lát sau.

Tử Hà tiên tử đột nhiên đứng lên, nói:

- Đi thôi.

La Thường thử một chút, cũng đã khôi phục lại, đứng lên, ngưng trọng nói:

- Từ lời đệ tử vừa rồi nói, Tư Không Vân kia có lẽ sẽ ra tay với lão tổ và Trang tiền bối, chúng ta nhất định phải mau chóng đi qua nhắc nhở bọn họ.

Du Ngư Ngư đột nhiên lại mở miệng hỏi:

- Bảo điệp đưa tin có thể dùng được không?

Tử Hà tiên tử lắc đầu, nói:

- Truyền không được.

La Thường cúi đầu, nhìn thoáng qua thi thể Mộng Y, đột nhiên vung tay đánh ra một ngọn lửa.

Xèo!

Cái xác bốc cháy.

Trong nháy mắt, hóa thành tro tàn.

- Đi thôi!

Nàng không còn do dự nữa, lập tức đi ra ngoài sơn cốc.

Ra khỏi sơn cốc, mấy người lập tức chạy về phía Trang Chi Nghiêm và Lạc Lăng rời đi.

Bước chân lúc này đã nhanh hơn rất nhiều.

Trên đường đi, không một ai nói chuyện.

Dù sao người nói nhiều nhất, đã bị một quyền đánh nổ đầu.

Dựa theo quy củ.

Sau khi đi vào năm mươi dặm, ngươi có thể thay đổi hướng và đi đến những nơi khác.

Bọn hắn hẳn đã đi đủ lộ trình.

Thật ra cũng không có ai nghiêm túc đi giám sát cái quy định này.

Bởi vì mọi người tiến vào, đều là vì tìm kiếm tài nguyên tu luyện và kỳ ngộ, tu vi cao và tu vi thấp, đương nhiên không muốn ở cùng một chỗ.

Mà một số nơi cất giấu bảo vật thật sự đều sẽ có trận pháp lợi hại bên ngoài, cũng chỉ có người tu vi cao mới có thể đi vào.

Tu vi thấp cũng không dám đi qua mạo hiểm, đắc tội người tu vi cao.

Đoàn người Lạc Thanh Chu đi nhanh một đường, gặp được hai nhóm người, nhưng đều vòng qua chỗ khác khi vẫn còn xa.

Đối phương vội vàng tìm kiếm bảo vật, đương nhiên cũng sẽ không để ý tới bọn họ.

Nửa canh giờ sau.

Mấy người đi tới núi rừng rậm rạp.

Lối vào, có mấy thi thể đang nằm.

Từ tình huống hiện trường mà xem, hẳn đã trải qua một cuộc chiến thảm khốc.

Từ trang phục trên người thi thể mà xem, đều là của đệ tử tông môn của các quốc gia khác.

- Sư phụ, ngươi nhìn ngực bọn họ.