Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2276 - Không thương hương tiếc ngọc, sư phụ cầu xin tha thứ, dọa sát đám người! (2)




Lạc Thanh Chu không có cách nào trả lời, chỉ có thể ra vẻ cao thâm nói:

- Không biết.

- ......

La Thường cả người mềm nhũn ngồi trên mặt đất, lo sợ bất an nhìn hắn một cái, không dám hỏi lại.

Lúc này, hắn chính là thần, có quyền phán định sinh tử của mấy người bọn họ.

Ai dám chọc giận hắn chứ?

Mặc dù không trúng độc, dựa vào độ tàn bạo và đáng sợ vừa rồi của hắn, ai dám tự tìm đường chết?

Điều khiến nàng cảm thấy buồn bực và im lặng chính là, vừa rồi khi tiểu tử này hạ độc, không chỉ không hề lén lút, hơn nữa còn quang minh chính đại leo lên sườn núi, ở trước mắt bao người rắc độc phấn, kết quả tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn, còn cười nhạo hắn...

- Chúng ta đều là những tên ngốc...

Nàng cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy đều vô ích rồi...

Không chỉ bị tiểu tử này âm thầm hạ độc, còn được hắn cứu, bằng không tính mạng của tất cả mọi người đều khó giữ được.

Sơn cốc im lặng trong nhất thời.

Lưu Ly đột nhiên thử đứng lên nói:

- Dược hiệu hình như đã hết...

Sau đó nàng thở dài:

- Độc dược này thật thần kỳ, vừa rồi thật ra ta đã nín thở, nhưng vẫn trúng độc. Những phấn hoa kia hình như không chỉ tiến vào trong cơ thể bằng đường hô hấp, chỉ cần chạm vào da, hoặc vào tóc, có lẽ đều sẽ trúng chiêu...

Lạc Thanh Chu không tiếp lời.

Lúc này, Mộng Y đột nhiên tái mét nói:

- Sư phụ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Trong này có nhiều cao thủ Phiêu Miểu Tiên Tông như vậy, mấy người chúng ta chắc chắn trốn không thoát.

Tử Hà tiên tử đột nhiên nói:

- Chúng ta lập tức đi tìm lão tổ và Lạc tiền bối, sau đó đi tìm người của Bồng Lai Tiên Đảo và Cửu Thiên Dao Đài, đi theo bọn họ, hoặc trực tiếp đi tới cửa ra vào, nơi đó có người của tam đại tiên tông. Tư Không Vân cho dù có kiêu ngạo hơn nữa, cũng không dám làm loạn trước mặt bọn họ.

Mộng Y run rẩy nói:

- Nhưng Sở sư huynh giết nhiều đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông như vậy, những người đó nếu biết, chắc chắn cũng sẽ không giúp chúng ta.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Ai nói ta giết? Có bằng chứng gì không?

Mộng Y khó coi nói:

- Phiêu Miểu Tiên Tông lợi hại như vậy, bọn họ chắc chắn có biện pháp biết...

Sau đó nàng lại dời ánh mắt, oán giận nói:

- Sở sư đệ, vừa rồi ngươi đáng ra không nên giết người... Thay vào đó, nên lặng lẽ nói với chúng ta, sau đó chúng ta đi thẳng tới lối vào để họ không có lý do gì gây rắc rối cho chúng ta... Một quái vật khổng lồ như Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng không phải là chúng ta có thể đắc tội... Ngươi giết nhiều đệ tử như bọn họ...

- Mộng Y!

La Thường đột nhiên quát lớn một tiếng, nghiêm túc nhìn nàng nói:

- Phi Dương đang cứu chúng ta đấy! Ngươi nói cái gì vậy hả?

- Đệ tử… đệ tử không nói sai...

Mộng Y cúi đầu, bật khóc nói.

Nguyện vọng gia nhập Phiêu Miểu Tiên Tông của nàng đột nhiên thất bại, lại suy nghĩ lát nữa sẽ bị người của Phiêu Miểu Tiên Tông giết chết, thật sự không chịu nổi loại đả kích đột nhiên từ trên trời xuống đất này...

Vừa rồi vị Thạch sư huynh kia rõ ràng đã đồng ý với nàng, muốn giúp nàng gia nhập Phiêu Miểu Tiên Tông...

Đối với nàng mà nói, đây quả thực giống như một cơn ác mộng...

- Còn dám nói!

La Thường đột nhiên giơ lên tát, vẻ mặt tức giận.

Lạc Thanh Chu vội vàng đứng lên, đi qua khuyên nhủ:

- Tiền bối, bỏ đi. Thật ra Mộng sư tỷ nói rất đúng, vừa rồi vãn bối giết người, nhiều người nhìn như vậy, nếu Phiêu Miểu Tiên Tông tìm được chúng ta, nhất định sẽ hỏi ra.

Vừa nghe lời này, La Thường đang muốn nói chuyện, đột nhiên thầm chấn động, phản ứng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, run giọng nói:

- Phi... Phi Dương...

Mộng Y đột nhiên rơi nước mắt nói:

- Sư phụ, đệ tử không muốn chết, đệ tử cố gắng mới đi tới bước này...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Không sao, người đã muốn chết, chết trước hay chết sau, thật ra cũng không khác gì mấy….

Oanh!

Vừa dứt lời, hắn đánh ra một quyền!

Quyền mang màu vàng mang theo lôi điện màu tím, trong nháy mắt đã nện vào đầu nữ tử trước mặt!

Mà lúc này.

Giọng nói của La Thường vang lên ở bên tai:

- Phi Dương! Đừng...

Ầm!

Đầu Mộng Y, lập tức nát bét!

Roẹt!

Lôi điện xẹt qua, tiêu diệt thần hồn của nàng.

Lạc Thanh Chu chậm rãi thu quyền, quyền mang màu vàng trên nắm tay dần dần dập tắt, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Trong sân, một mảnh tĩnh mịch...

Biến cố đáng sợ đột nhiên đến này, không chỉ dọa La Thường và Lưu Ly bên cạnh.

Cách đó không xa, Tử Hà tiên tử và Du Ngư Ngư cũng bị doạ sợ cứng đờ tại chỗ.

Phụt!

Máu tươi tuôn trào.

Thi thể quật cường đứng thẳng một hồi mới lưu luyến ngã nghiêng trên mặt đất.

La Thường ngồi bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.

- Sở sư huynh!

Lưu Ly rốt cục phản ứng lại, thân ảnh chợt lóe, bảo vệ trước người sư phụ nhà mình.