Cấm địa thượng cổ ẩn chứa các loại nguy hiểm đáng sợ.
Cho dù là cao thủ tu vi Đại Tông Sư trở lên, cũng không dám phi hành hay lao nhanh ở chỗ này, huống chi là bọn họ.
Chỉ một không gian phong bạo hoặc trận pháp phá hủy nào đó cũng đủ để cắn nuốt hết bọn họ.
Vẫn nên cẩn thận một chút.
Lạc Thanh Chu một mình tìm kiếm linh dược xung quanh, vừa đi về phía trước, gót giày bên phải đột nhiên bị người khác giẫm một cái.
Hắn quay đầu nhìn lại, là thiếu nữ bạch y tên Bạch Vi Nhi kia.
Trên đường đi, thiếu nữ này dường như không nói một câu, lạnh lùng không giống người, mà giống một tảng băng lạnh buốt.
Tại thời điểm này.
Nàng vẫn đeo mạng che mặt như trước, ánh mắt thì nhìn dãy núi bên phải, dường như cũng không biết mình giẫm lên giày người khác.
Lạc Thanh Chu vừa dừng lại, nàng đột nhiên đập đầu vào lưng hắn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Lạc Thanh Chu nhìn vào đôi mắt nàng, nhưng không nhận ra một chút cảm xúc thay đổi nào.
- Ngươi vừa giẫm lên ta.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của nàng, Lạc Thanh Chu nhẹ giọng mở miệng nói:
Không phải câu trách cứ, mà chỉ là giải thích.
Thiếu nữ không nói gì, cũng không xin lỗi, đi qua bên cạnh hắn, tiếp tục tiến về phía trước.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng mỏng manh lạnh lùng của nàng, vẫn không nói thêm nữa, cũng tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Lưu Ly lại nhẹ giọng nói:
- Sở sư huynh, xin lỗi, Bạch sư muội không phải cố ý đâu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao, ta chỉ nhắc nhở nàng ấy một chút mà thôi.
Sau đó hắn lại tò mò nói:
- Nàng rốt cuộc tu luyện công pháp gì vậy?
Thật ra trong lòng hắn đã có một suy đoán, nhưng không dám nói.
Lưu Ly trầm mặc một chút, nhìn về phía thân ảnh lạnh như băng mà cô tịch phía trước, thấp giọng nói:
- Là một loại công pháp chặt đứt dục vọng. Sau khi tu luyện, sẽ không có bất kỳ tình cảm và dục vọng như những con người bình thường. Một lòng tu luyện, trong tâm không suy nghĩ bất kì chuyện gì khác.
Trong lòng Lạc Thanh Chu chấn động, nói:
- Nàng nhìn còn trẻ như vậy, cớ sao lại tu luyện loại công pháp này?
Lưu Ly nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
- Lão tổ đã từng kiểm tra, Bạch sư muội có thể chất đặc thù, nếu như không tu luyện loại công pháp này, không chừng đã chết từ lâu rồi.
Lạc Thanh Chu lại hỏi:
- Ai truyền thụ cho nàng ấy? Lão tổ nhà ngươi sao?
Lưu Ly lắc đầu, nói:
- Lão tổ hai năm trước đi du ngoại thì phát hiện nàng, nàng đã tu luyện công pháp này rồi. Lão tổ nói, chính là bởi vì nàng tu luyện loại công pháp này, mới có thể tiến bộ thần tốc như vậy, tuổi còn nhỏ hơn ta, nhưng hiện tại đã đột phá đến cảnh giới Phân Thần Cảnh trung kỳ. Cái loại công pháp này, dường như rất thích hợp với nàng. Lão tổ cũng từng hỏi nàng, là ai truyền thụ cho nàng, nàng cũng không nói.
Trái tim Lạc Thanh Chu phập phồng.
Lưu Ly nhìn hắn một cái, cười nói:
- Sở sư huynh, thoạt nhìn, hình như ngươi rất có hứng thú với Bạch sư muội.
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Quả thực có chút hứng thú. Thật ra ta rất muốn biết, tu luyện cái loại công pháp đoạn tuyệt tình cảm này, sau này rốt cuộc có thể đi xa hơn so với người tu luyện khác hay không. Càng muốn biết, nếu nàng hối hận, không muốn tu luyện, có thể còn kịp hay không.
Lưu Ly trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu hối hận, không muốn tu luyện nữa, không chừng cần phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng Bạch sư muội chỉ sợ không có bất kỳ cơ hội hối hận nào, nếu nàng không muốn tiếp tục tu luyện, chỉ sợ sẽ...
Lạc Thanh Chu nhẹ giọng nói:
- Thật đáng thương.
Giờ khắc này, trong đầu hắn lại hiện ra thân ảnh xanh nhạt kia.
Nếu Nguyệt tỷ tỷ hối hận, còn kịp không?
Cho dù hối hận, nếu không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại nàng cũng sẽ không dừng lại chứ?
Dù sao, cường địch vây quanh, bây giờ hắn còn chưa thực sự mạnh lên.
Một khi xóa bỏ tu vi, bắt đầu lại từ đầu, khả năng lập tức sẽ biến thành thịt trên thớt, mặc cho người ta cắt xén.
Trừ phi, Lam Lăng chết đi, Phiêu Miểu Tiên Tông bị hủy diệt, không còn ai tới tìm nàng gây phiền toái.
Suy nghĩ đây, Lạc Thanh Chu chậm rãi nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt lộ ra một tia sáng kiên định.
Hắn nhất định phải giúp Nguyệt tỷ tỷ!
- A, phía trước có một sơn cốc, chúng ta đi xem thử, nói không chừng còn có thứ tốt.
Lúc này, đột nhiên La Thường chỉ vào phía trước nói.
Đám người lập tức phấn chấn tinh thần, bước nhanh hơn.
Ngay sau khi họ rời đi.
Năm đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông đột nhiên xuất hiện trên sườn núi.
Nam tử thấp bé có tu vi Tông Sư trung kỳ kia, ngồi xổm xuống, nhìn một con tiểu trùng màu trắng đang bò trên mặt đất, hắn lạnh lùng nói:
- Bị phát hiện sao? Xem ra những người Đại Viêm cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Linh trùng của ta không những dính ở đế giày của hắn, đã thế còn liên tục bị giẫm đạp.