Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2265 - Gọi tỷ tỷ! Cái bóng của Nguyệt tỷ tỷ (3)




Nữ tử mặc váy trắng ngang đầu gối, tên Đường Tâm Nhi, thoạt nhìn có chút thất vọng, nói:

- Được rồi, chúng ta đi tìm người của môn phái khác.

Lập tức lại phất phất tay, ngọt ngào nói:

- Tử Hà tỷ tỷ, La tỷ tỷ, các vị ca ca tỷ tỷ, vậy chúng ta đi trước.

La Thường và Tử Hà Tiên Tử đều khẽ gật đầu.

Tư Không Vân chắp tay, mang theo năm đệ tử rời đi.

Cho đến khi họ rời đi.

La Thường hớn hở nói:

- Tử Hà, có nghe thấy không, bọn họ gọi ta là tỷ tỷ đấy. Sau này ngươi cũng gọi ta là tỷ tỷ, đừng gọi ta là a di, nhìn ta đâu có già.

Tử Hà cười nói:

- La di nhìn không già, nhiều nhất mới ba mươi mà thôi. Nhưng ngài và sư phụ vãn bối cùng thế hệ, vãn bối cũng không dám gọi lung tung.

La Thường liếc mắt nhìn nàng nói:

- Cái gì nhiều nhất là ba mươi, ta vốn mới ba mươi.

Lúc này, Lạc Lăng đột nhiên mở miệng nói:

- Trang huynh, Tư Không Vân cùng những đệ tử của hắn, hôm nay hình như hơi nhiệt tình rồi thì phải.

Trang Chi Nghiêm nhíu mày lại, nói:

- Chỉ sợ có mưu đồ. Lúc trước hắn đã nói bóng nói gió, tìm hiểu chuyện di tích đô thành Yêu tộc thượng cổ, có lẽ gần đây lại lấy được tin tức gì đó.

Lạc Lăng lạnh lùng nói:

- Phiêu Miểu Tiên Tông lại muốn tiến vào Đại Viêm ta?

Trang Chi Nghiêm cười lạnh lùng nói:

- Không phải lại muốn, mà là vẫn luôn muốn. Bất luận là tòa linh quáng kia, hay là quân đội, cùng với di tích đô thành Yêu tộc thượng cổ trong truyền thuyết, mấy người bọn họ vẫn đều thèm nhỏ dãi.

Lạc Lăng lại thở dài một hơi, nói:

- Cũng may, còn có hai Tiên Tông kìm hãm, cùng với ràng buộc đã ký trên hiệp ước. Bằng không những tiểu quốc như chúng ta, làm sao còn đường sống.

Đang nói chuyện, Mộng Y gấp gáp không thể chờ đợi được nữa, vội vàng nói:

- Lão tổ, Trang tiền bối, chúng ta vào đi.

Mọi người vội vàng đi theo phía sau những người đi trước vào cánh cửa ánh sáng.

Vừa vào cánh cửa ánh sáng, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Lập tức, một tia sáng xuất hiện, phía trước đột nhiên sáng bừng.

Tiếp theo, một luồng khí tức Man Hoang lạ lẫm, mang theo thiên địa nguyên khí nồng đậm, đập vào mặt.

Trước mắt mọi người, đột nhiên xuất hiện một thế giới khác.

Không gian mơ hồ.

Phóng tầm mắt nhìn tới, gần đó là vùng đất hoang vắng, bụi bặm.

Xa xa, có dãy núi nguy nga chập trùng nhấp nhô.

Từng gốc cây đại thụ, xông thẳng lên trời, mặc dù ở khoảng cách rất xa, cũng làm cho người ta lay động.

Bọn họ sững sờ quan sát, đột nhiên một giọng già nua truyền đến:

- Dựa theo tu vi của từng người đi vào. Cảnh giới Tông Sư hậu kỳ và Phân Thần cảnh hậu kỳ trở lên, qua bên phải. Rời đi ngay lập tức và không được phép ở lại đây cản trở. Bảy ngày sau, tập hợp ở đây. Đến lúc đó, cánh cửa ánh sáng này sẽ đóng lại, không thể đi ra, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của của mình mà đi ra.

Trong lòng mọi người run lên.

Trang Chi Nghiêm lập tức tiến đến dặn dò vài câu với Lạc Thanh Chu và Tử Hà, sau đó tiến sang phía bên phải.

Lạc Lăng cũng thấp giọng nói vài câu với La Thường, sau đó rời đi.

- Tử Hà, chúng ta cũng đi thôi.

La Thường lập tức kéo cánh tay Tử Hà Tiên Tử lại, cười nói, rồi lặng lẽ rời đi.

Tử Hà Tiên Tử bất đắc dĩ nhìn ái đồ bên cạnh một cái.

Lạc Thanh Chu bình tĩnh.

Hắn lại không hề cảm thấy có vấn đề gì.

Bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhiều người một chút, đương nhiên an toàn hơn.

Về phần bảo vật, đến lúc đó mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh của mình.

La Thường cũng quay đầu lại, cười nũng nịu với hắn, không biết có phải cố ý hay không, khe rãnh sâu hun hút, lại nuốt cánh tay của sư phụ hắn vào, nũng nịu nói:

- Phi Dương, lát nữa nếu gặp trận pháp thượng cổ lợi hại, La tỷ tỷ và những muội muội này đều phải dựa vào ngươi.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, cung kính nói:

- Vãn bối may mắn mới phá giải được trận pháp mà thôi. Đợi lát nữa nếu gặp phải nguy hiểm khác, vẫn phải dựa vào tiền bối.

La Thường hờn dỗi nói:

- Cái gì tiền bối không tiền bối, gọi là tỷ tỷ. Nếu ko gọi tỷ tỷ thì giống như sư phụ ngươi, gọi La di cũng được.

Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng nữa.

Tử Hà tiên tử đành phải cười nói:

- Phi Dương, vậy gọi La di đi, thân thiết một chút.

Lạc Thanh Chu không khỏi nhìn nàng một cái.

Nếu hắn cũng gọi là La di, chẳng phải sẽ ngang hàng với sư phụ sao?

Lúc sư phụ nói đùa với hắn, lão tổ muốn thu hắn làm đệ tử, nói như vậy, nàng cũng không phải sư phụ hắn.

Bây giờ lại ngang hàng với hắn.

Chính xác thì ngươi muốn làm gì?

Tâm tư sư phụ, chỉ sợ có chút không đúng.

Chẳng lẽ sư phụ bị trúng độc?

Mấy người đi về phía trước, một bên thấp giọng nói chuyện, một bên cảnh giác gió thổi cỏ lay xung quanh.