Khi trời sáng.
Phi thuyền ngừng lại trên bầu trời Tiên Vân Các.
Cúi đầu nhìn xuống.
Tiên Vân Các nằm trên đỉnh núi cao chót vót, phía trên tiên vụ lượn lờ, bạch hạc bay múa, lầu các san sát, hào quang tràn ra, giống như tiên cảnh nhân gian.
Tử Hà tiên tử giải thích:
- La Thường các chủ của Tiên Vân Các gửi tin nhắn cho ta, để chúng ta chờ bọn họ cùng nhau, lão tổ của bọn họ hẳn sẽ cũng đi cùng.
Trang Chi Nghiêm tươi cười nói:
- Lạc tiên tử nhất định sẽ đi, cơ hội này, cũng không phải năm nào cũng có.
Vừa nói, hắn vừa nhìn xuống phía dưới.
Tử Hà tiên tử nhìn hắn một cái, cười nói:
- Sư thúc tổ, nghe nói vị Lạc tiên tử kia năm đó chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sư thúc tổ còn từng theo đuổi nàng?
- Khụ khụ.
Trang Chi Nghiêm lập tức nghiêm mặt nói:
- Tử Hà, bớt thăm dò chuyện riêng của trưởng bối.
Tử Hà tiên tử cười cười, không nói gì nữa.
Lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng kiều mị của nữ tử:
- Trang tiền bối đại giá quang lâm, tiểu nữ tử không nghênh đón từ xa, thứ tội, thứ tội.
Vừa dứt lời, một mỹ phụ trẻ tuổi mặc tử y (áo tím), phong thái yểu điệu bay lên.
Chính là Các chủ La Thường của Tiên Vân Các.
- Tiền bối chờ một chút, sư thúc tổ nhà ta đang giảng pháp cho Lưu Ly, lập tức sẽ tới.
La Thường bay lên thuyền, vẻ mặt áy náy.
Lập tức, ánh mắt nàng nhìn lướt qua những người khác trên thuyền, tươi cười đầy mặt kiều mị:
- Ồ, người tới đều là tiểu thiên tài quý tông nhỉ.
Trang Chi Nghiêm nói:
- Không sao, chúng ta cũng không vội.
Nói xong, hắn lại len lén liếc mắt nhìn phía dưới một cái.
Không lâu sau đó.
Một phi thuyền màu trắng như chim hạc, phía trên chở mấy người bay đến.
Mây mù tản ra.
Phi thuyền trắng bay lên trời, đứng song song với phi thuyền của Lăng Tiêu Tông.
Có ba người đứng trên thuyền.
Ba người kia đều váy áo bồng bềnh, khí chất lỗi lạc.
Trong đó một người mặc váy tím, phong thái yểu điệu, trên mặt đeo mạng che mặt, khí chất băng lãnh, đương nhiên là lão tổ tiên Vân Các, Lạc Lăng tiên tử.
Còn hai người đằng sau nàng.
Một người váy trắng phiêu phiêu, dáng người xinh đẹp, thanh lệ thoát tục, là Thánh nữ Lưu Ly của Tiên Vân Các.
Một người khác thì mặc váy phấn, dung mạo kiều diễm, ngực vểnh mông cong, là đệ tử thân truyền của Tiên Vân Các, Mông Y.
Hai bên đánh giá lẫn nhau, rất khách khí giới thiệu hàn huyên với nhau.
Trang Chi Nghiêm không khỏi cảm thán nói:
- Trăm năm không gặp, phong thái Lạc tiên tử vẫn như cũ, không giống lão hủ, dần dần già đi.
Lạc Lăng lạnh lùng nói:
- Trang huynh thần quang nội liễm, khí tức thâm thúy, xem ra cảnh giới lại tăng trưởng không ít.
- Chỗ nào, chỗ nào, nào có thể sánh với Lạc tiên tử.
Hai vị Tông chủ Tử Hà tiên tử và La Thường, cũng hàn huyên nói chuyện vài câu.
Du Ngư Ngư quen thói nhảy lên phi thuyền của Tiên Vân Các, hưng phấn quan sát xung quanh, vừa nói chuyện với Lưu Ly.
Lưu Ly mỉm cười, vẫn dịu dàng động lòng người như trước, nhìn giống như ai cũng có thể bắt nạt.
Lạc Thanh Chu chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó liền đứng ở phía sau Tử Hà tiên tử, không nói gì nữa.
Nữ tử tên Mộng Y lại cười thản nhiên, lúc thì nói chuyện với Du Ngư Ngư bên cạnh vài câu, lúc lại cung kính cùng Tử Hà tiên tử nói vài câu.
Hai bên hài huyên một hồi.
Lạc Lăng lạnh lùng nói:
- Thời gian cũng không còn sớm, xuất phát đi.
Trang Chi Nghiêm vội vàng nói:
- Lạc tiên tử, đường xá xa xôi, không bằng chúng ta dùng chung một phi thuyền đi. Như vậy cũng tiết kiệm được một ít thể lực, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, cũng có thể toàn lực ứng đối.
Lạc Lăng còn chưa trả lời, La Thường bên cạnh cũng mở miệng nói:
- Sư thúc tổ, vậy chúng ta ngồi phi thuyền của Trang tiền bối trước đi. Nghe nói ra khỏi Đại Viêm, phía trước là Man Hoang Chi Địa, có rất nhiều kiếm tu ngăn đường cướp bóc, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Lạc Lăng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu.
Trang Chi Nghiêm vội vàng đi tới trước khoang thuyền nói:
- Lạc tiên tử mời, chỗ lão phu có một gói linh trà năm đó lấy được từ Phiêu Miểu Tiên Tông, tiên tử mau vào nếm thử.
La Thường không khỏi cười nói:
- Trang tiền bối, những tiểu bối chúng ta, có phúc khí uống một ngụm không?
Trang Chi Nghiêm cười ha ha, nói:
- Đều có, đều có.
Dứt lời, mọi người đồng loạt tiến vào khoang thuyền.
Tất cả mọi người ở Tiên Vân Các đều dời đến phi thuyền bên này.
Còn phi thuyền trắng kia, hào quang chợt lóe, bị Lạc Lăng thu vào trong tay áo.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên yên lặng nhìn, trong lòng âm thầm hâm mộ.
Chờ một ngày nào đó hắn có loại pháp bảo này, như vậy có thể mang theo người một nhà cùng nhau bay lên bầu trời, du ngoại ở trong biển mây.
Toàn bộ Đại Viêm, tự do đến rồi đi.
Lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, trong mũi đột nhiên ngửi được một cỗ hương thơm quen thuộc.