Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Thiếu nữ quay đầu, nhìn ngọn đèn trên bàn một chút, lại nhìn hai vò rượu lớn kia một chút, có chút cúi đầu, thấp giọng nói:
- Lửa...
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hiểu được, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bờ sông đèn đuốc sáng trưng, du khách rộn ràng.
Dưới lầu, tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.
Gian phòng nào đó, im lặng bốc hỏa.
Ngoài phòng, thiếu niên giúp thiếu nữ quấn chặt y phục trên người, sau đó đỡ vòng eo và tay nhỏ yếu của nàng, chậm rãi đi xuống lầu.
Một đường không người.
Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư yếu ớt, đi xuống lầu một.
Những nha hoàn bọn người hầu ở lầu hai kia, không biết là bị Tống Tử Hề cố sắp xếp, hay là họ cố ý đều đi xuống phía dưới xem tỷ thí thi từ.
Hoặc là, sự cố vừa rồi kia, còn có sự âm thầm tham gia của gia tộc khác chủ trì thi hội đêm nay.
Cho nên không khí mới như vậy.
Theo tiếng lòng của vị Tống gia tiểu thư kia, chuyện đêm nay, cũng không đơn giản.
Không đơn thuần là muốn đối phó hắn.
Những người kia, hiển nhiên còn muốn khiến danh dự Tần gia mất sạch.
Mạc Thành bây giờ thực lực cao nhất, tự nhiên là Phủ Thành chủ.
Sau đó, là tứ đại gia tộc: Vương, Lạc, Tống, Trương.
Tần phủ đã từng cũng một trong tứ đại gia tộc, đáng tiếc một đời trước quá mức lười biếng, đời này cũng không hành động, dẫn đến thế lực gia tộc dần dần suy yếu, bị Tống gia vượt qua.
Tần phủ bây giờ là Tần Văn Chính đương gia, vô dục vô cầu, điệu thấp phát triển.
Như vậy, còn bị người nhớ thương trong lòng?
Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư đi đến đại sảnh, Thu nhi vội vàng bước nhanh tới.
Không đợi nàng nói chuyện, Tần Vi Mặc sắc mặt tái nhợt nói:
- Thu nhi, gọi mẫu thân và Châu nhi đến... Ta thân thể có chút không thoải mái, muốn trở về.
Thu nhi nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng và vết máu trên khóe miệng, lập tức biến sắc, cuống quít đáp ứng một tiếng, xoay người, vội vàng đi hướng mấy quý phụ nhân kia.
Mà lúc này, trên đài đang tuyên bố kết quả trận tỷ thí thứ hai.
Ngoại trừ hoa khôi Vân Y đứng ở trên đài ra, còn có một lão giả tóc hoa râm người mặc trường bào.
Hắn run run rẩy rẩy nhìn giấy tuyên trong tay, nhìn vô cùng kích động, âm thanh đều đang run rẩy.
Tống Như Nguyệt vẻ mặt tràn đầy mong đợi cùng mấy quý phụ nhân nhìn trên đài.
Thu nhi đi qua thấp giọng nói với Châu nhi vài câu, Châu nhi biến sắc, cuống quít đi tới bên tai Tống Như Nguyệt bẩm báo.
Tống Như Nguyệt nghe xong, cũng biến sắc, lập tức đứng lên, nói mấy câu với quý phụ nhân kia, dẫn theo hai nha hoàn, vội vàng đi về phía hai người Lạc Thanh Chu.
Mà lúc này, Lạc Thanh Chu đang nắm tay nhỏ của Tần nhị tiểu thư, một tay đỡ eo nhỏ của nàng.
Tống Như Nguyệt thấy cảnh này, lập tức sầm mặt lại.
Phía trên đại sảnh lầu một, là đại sảnh lầu hai, mà phía sau đại sảnh, chính là hai gian phòng sắp xếp chỉnh tề.
Lúc này, đã có khói đen xông lên trên sàn nhà, lại từ phía dưới gian phòng chui ra cửa phòng, lan tràn trên hành lang.
Nhưng giờ phút này đại sảnh lầu một, chính là thời khắc kích động lòng người.
Bởi vì trên đài, tiền bối văn đàn đức cao vọng trọng kia, đang tự mình run giọng đọc bài thơ « Thủy Điệu Ca Đầu ».
- Ta muốn cưỡi gió đi, Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc, Nơi cao rét không chịu nổi. Đứng lên múa, bóng trăng theo người, Gì vui hơn ở dưới cõi đời....
- Soi khắp gác tía, Ta tà xuống cửa che màn gấm, Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ. Trăng giận gì người, Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt?
Dưới đài, yên tĩnh im ắng, cả tiếng hô hấp đều ngưng lại.
Lão giả kia dừng một chút, nhìn thoáng qua dưới đài, tiếp tục run giọng thì thầm:
- Người có lúc buồn, vui, tan, hợp, Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn. Những mong người lâu dài, Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng..
Toàn bộ đại sảnh, yên tĩnh như tờ.
Khói đen rất nhanh theo hành lang, tràn ngập đến đại sảnh, tiếng hỏa diễm thiêu đốt ván gỗ, bắt đầu vang lên.
- Cháy rồi!
Không biết là ai hô một tiếng, đám người bị từ ngữ tuyệt thế của bài thơ kinh ngạc đến ngây người, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Mà lão giả kia, giống như vẫn còn trong dư vị của bài thơ trên tay, không cách nào tự kiềm chế, miệng vẫn thì thào thì thầm:
- Người có lúc buồn, vui, tan, hợp. Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,...
- Cháy rồi! Chạy mau đi!
Trong đại sảnh đột nhiên lại có người hô một tiếng, lập tức mọi người mới bắt đầu hoảng loạn lên.
Trên thuyền hộ vệ tụ tập ở lầu một ngoài phòng, cùng từng đám nha hoàn người hầu, cuống quít đi lấy nước, chuẩn bị dập lửa.
Mà người trong đại sảnh, thì bắt đầu hoảng sợ thét lên, tranh nhau chen lấn, chen nhau nhốn nháo chạy tới lối ra.
Đại sảnh một khắc trước còn yên tĩnh im ắng, giờ khắc này, đã hỗn loạn tưng bừng.