Miệng nàng run rẩy, sắc mặt khó coi vô cùng:
- Nhưng mà... Nhưng vừa rồi... Làm sao ngươi biết...
Vừa rồi ngoài đầu bậc thang, nàng để thiếu niên này mau chạy tới phòng, mà nàng nói nàng muốn đi xuống lầu tìm đại phu, lại đột nhiên bị thiếu niên một phát bắt được cổ tay, cưỡng ép dẫn theo tới, còn để nàng khoác thêm y phục của hắn, sau đó bị đẩy vào gian phòng...
Nàng rõ ràng là làm đến giọt nước không lọt, diễn xuất cũng rất tốt.
Chỉ cần thiếu niên này đi vào phòng, sẽ bị hai nha hoàn kia của nàng chế trụ, sau đó rót rượu đã bỏ thuốc cho hắn, sau đó lột sạch y phục hai người bọn họ, ném bọn họ lên giường...
Sau đó, nàng cố ý đi dưới lầu thông báo Tống Như Nguyệt, lại dẫn theo quý phụ nhân và bọn tỷ muội khác đi lên...
Hết thảy đều hẳn là rất hoàn mỹ.
Toàn bộ quá trình, nàng đã diễn luyện lặp đi lặp lại trong lòng nhiều lần, rốt cuộc là sai ở đâu?
Sao thiếu niên này lại đột nhiên nhìn ra?
Với câu hỏi của nàng, Lạc Thanh Chu chỉ là lạnh lùng nhìn nàng một chút, cũng không mở miệng.
Hắn đi tới chỗ góc vắng vẻ nhìn thiếu nữ tái nhợt một tay bị lão bà nắm chắc, một tay nắm chặt mộc trâm.
Lão bà cường tráng kia thấy hắn tới, một tay khác đột nhiên bóp cổ Tần nhị tiểu thư, nghiêm nghị quát:
- Tiểu tử, ngươi qua đây thử xem?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con ngươi âm lệ dữ tợn kia, đột nhiên ngưng tụ thần hồn, hai con ngươi trợn tròn, lực đổ dồn về yết hầu, khí thế bừng bừng phấn chấn, đột nhiên gầm thét một tiếng:
- Buông ra!
Lần này gầm thét, chính là công pháp vị thần hồn tiền bối kia truyền thụ cho hắn dùng mắt chấn tâm, lấy âm thanh nhiếp hồn!
Lão bà kia thấy hắn nháy mắt liên tục đánh chết hai người, ra tay tàn nhẫn lăng lệ, vốn là trong lòng sợ hãi kinh hoảng, thần hồn chột dạ, lúc này âm thanh gầm thét này bỗng nhiên vang lên, giống như một tiếng sấm, đột nhiên nổ vang trong thần hồn bà ta!
Toàn thân bà ta run lên, ánh mắt đột nhiên trở nên tan rã, tay bóp lấy cổ Tần nhị tiểu thư cũng đột nhiên buông lỏng.
Mặc dù chỉ chỉ kéo dài một hai giây, nhưng một hai giây này, cũng đã quyết định kết cục của bà ta!
- Sưu!
Lạc Thanh Chu bắp thịt toàn thân căng cứng, lực rót cánh tay, đột nhiên nhào tới, lập tức hung hăng một quyền đập lên trán bà ta!
- Ầm!
Một tiếng vang trầm kèm theo tiếng xương vỡ vụn!
Đầu lão bà giương lên, ngã ngược về sau, trượt đến góc tường, đầu vỡ toang, mất mạng, thậm chí ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra một tiếng!
Ngắn ngủi mấy hơi thở, Lạc Thanh Chu liên tục đánh chết ba người!
Hắn không tiếp tục nhìn lão bà kia một chút, xoay người, đi đến bên người Tần nhị tiểu thư, mắt đối mắt mấy giây, lập tức vươn tay, chầm chậm rút mộc trâm trong tay bị nàng nắm thật chặt kia, giúp nàng cắm lại lên đầu.
Sau đó, hắn nhìn về phía thiếu nữ ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch.
Tống Tử Hề kéo y phục hắn, vịn cái ghế bên cạnh, chậm rãi đứng lên, sắc mặt lại nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn nói:
- Nằm gai nếm mật, giấu tài, một tiếng hót kinh người... Lạc công tử, đoán chừng ai cũng không ngờ, ngươi đúng là một võ giả, mà tính cách lại quả quyết tàn nhẫn như thế? Nếu...
Nàng đột nhiên dừng lại nói.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng tiếp lời nói:
- Nếu Thành Quốc phủ Đại phu nhân biết, chắc chắn sẽ không thả hổ về rừng, thả ta rời khỏi... Ngươi muốn nói vậy, đúng không?
Tống Tử Hề khẽ giật mình, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn hắn:
- Ngươi...
Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh đi đến gần nàng.
Tống Tử Hề biến sắc, cắn răng nói:
- Ngươi không thể giết ta, ta là tiểu thư Tống gia, còn...
- Còn là vị hôn thê cả Lạc Trường Thiên, tương lai là... tẩu tẩu ta, đúng không?
Lạc Thanh Chu lại chặn họng nàng.
Tống Tử Hề con ngươi co rụt lại, mở to hai mắt nhìn hắn:
- Ngươi... Làm sao ngươi biết...
Nàng vội vàng lại nói:
- Chuyện đêm nay, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra. Nói ra ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên... Lạc công tử, ngươi có thể dẫn Vi Mặc đi, những thi thể này... Không liên hệ gì tới ngươi. Ta có thể dùng danh dự tổ tiên Tống gia, Tử Hề Tống ta thề, nếu ta...
- Ầm!
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên một quyền đập lồng ngực nàng, trực tiếp đập thân thể thướt tha nhu nhược của nàng bay ra ngoài, nặng nề đâm vào vách tường cách đó không xa.
Lập tức, rơi xuống đất, lồng ngực lõm sâu, mở to hai mắt, miệng mũi chảy máu, run rẩy, trong nháy mắt mất mạng!
Trong phòng tràn đầy mùi máu tươi.
Tần nhị tiểu thư tiếp tục ho khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhìn gương mặt dữ tợn của thi thể thiếu nữ kia nữa, nhặt y phục của mình dưới đất lên mặc vào, xoay người, đỡ Nhị tiểu thư, đi về phía cửa, trên mặt vẫn như cũ không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.
Tần Vi Mặc ánh mắt phức tạp nhìn hắn, lúc đi tới cửa, nàng đột nhiên dừng bước, ôn nhu mở miệng:
- Tỷ phu...