- Còn nữa, bọn họ ngoại trừ tìm các ngươi, hẳn vẫn còn tìm những người khác nhỉ?
- Phủ của ngươi có bảo vật gì không?
- Giấu ở đâu?
Hắn hỏi rất nhiều câu hỏi.
Đường Kính Đức lại cắn răng, hoàn toàn không thể trả lời được câu nào.
Lạc Thanh Chu hỏi xong, nói:
- Yên tâm, hai nhi tử của ngươi sẽ không chết cô độc đâu. Có ngươi đi cùng, còn có phu nhân ngươi, cùng với, toàn bộ từ trên xuống dưới người ở Khai Quốc Hầu phủ….
- A—— ngươi! Súc sinh...
Khuôn mặt Đường Kính Đức đột nhiên vặn vẹo, giống như điên cuồng nhào về phía hắn.
- A!
Lạc Thanh Chu một quyền đập vào mặt hắn:
- Lúc các ngươi tàn sát người khác, có nghĩ tới hôm nay không?
Dứt lời, một quyền đánh nát đầu hắn.
Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm.
Rất nhanh, cửa đá hai bên mật thất đều bị hắn đánh nát.
Trong một gian mật thất, chất đống rất nhiều kim tệ, cùng với mấy rương vàng bạc tài bảo lớn.
Trong một gian mật thất khác, đặt các loại vũ khí khải giáp.
Còn lại mấy gian mật thất, là một vài thứ khác, có linh dược khô héo, có một vài tài liệu luyện khí.
Lạc Thanh Chu cất toàn bộ những thứ này đi.
Ngay sau đó, hắn đổ vài thùng dầu vào toàn bộ mật thất.
Lúc đang muốn rời đi, trong lòng hắn khẽ động, nhìn về phía thi thể nữ tử mặc tử y trong vách tường.
Lúc này, trong trữ vật giới, Đại Bảo Nhị Bảo đột nhiên phát ra tiếng kêu hưng phấn.
- Có bảo vật hả?
Hắn do dự một chút, thả Đại Bảo Nhị Bảo ra.
Thông thường, vì lý do an toàn, hắn không bao giờ lấy bất cứ thứ gì của kẻ thù.
Nhưng nếu Đại Bảo Nhị Bảo có hành động lạ, vậy nghĩa là, trên người đối phương khẳng định có bảo vật không tầm thường.
Vụt!
Đại Bảo Nhị Bảo vừa rơi xuống đất, thân ảnh chợt lóe, nhanh nhẹn nhảy lên vách tường, nhào về phía thi thể nữ tử mặc tử y.
Không đợi chúng nó chạm vào, trong váy nữ tử mặc tử y, đột nhiên sáng lên một tia sáng không ngừng loé lên ở bên trong.
Lạc Thanh Chu đưa tay nắm lấy, thi triển Ngự Vật Thuật, tia sáng vèo một tiếng, rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn kỹ, không ngờ là một chiếc quạt lông to bằng bàn tay.
Chiếc quạt này không những làm bằng lông vũ, màu sắc diễm lệ, trên lông vũ khắc một ít ký hiệu cổ quái, nắm ở lòng bàn tay, có một cỗ năng lượng ấm áp tản ra.
Không nên ở lại nơi này lâu.
Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn, lập tức cất quạt lông, suy nghĩ một chút, lấy gương đồng và viên ngọc đỏ thẫm rơi ở trong góc thu vào nhẫn trữ vật.
Nếu đã cầm một cái, vậy thêm một hai cái cũng không khác gì nhau.
Ầm!
Hắn thu hồi Đại Bảo Nhị Bảo, một quyền đánh ra, một ngọn hỏa diễm từ trên nắm đấm bay ra, trong nháy mắt đốt cháy dầu trên mặt đất.
Trong thạch thất lập tức bốc cháy dữ dội.
Lạc Thanh Chu ra khỏi lòng đất, lại đốt cháy toàn bộ phòng ốc ở Khai Quốc Hầu phủ.
Lúc trước hắn đã đặt một thùng dầu ở mỗi phòng, giờ phút này ngọn lửa vừa rồi được châm xuống, cả Khai Quốc Hầu phủ lập tức đều bốc cháy.
Vù!
Phi kiếm đột nhiên bay lên bầu trời đêm, lập tức hóa thành mưa kiếm đầy trời rơi xuống.
Những hộ vệ trong phủ, một người cũng không giữ, giết sạch toàn bộ!
Lập tức, hắn chui vào lòng đất, biến mất không thấy.
Đêm nay, toàn bộ Khai Quốc Hầu phủ, toàn bộ hóa thành tro tàn.
Trong khi đó.
Ở trong thâm sơn u cốc cách xa ngàn dặm, một thân ảnh xanh nhạt, cuối cùng cũng phát hiện ra được một gốc cây màu vàng tím ở trong một khe hở trên vách núi.
Trên tay ngọc của nàng mang theo vết thương, cẩn thận hái xuống.
Một lát sau.
Nàng đi tới một huyệt động ẩm ướt mọc đầy cỏ dại, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị vận công nghỉ ngơi một lát.
Vừa rồi nhắm hai mắt lại, chuẩn bị vận chuyển công pháp, nàng đột nhiên dừng lại, trong đầu bỗng hiện lên một hàng chữ rõ ràng...
- Đạo rỗng không mà dùng không hết, đạo sâu xa man mác tựa hồ như là tổ tông vạn vật, làm nhụt bén nhọn, tháo gỡ rối rắm, pha trộn ánh sáng, hòa mình cùng bụi rậm....
- Trời dài, đất lâu. Trời đất sở dĩ dài lâu chính vì không sống cho mình, vì thế cho nên trường sinh....
Nàng nhắm hai mắt lại, nín thở ngưng thần, thần nhập vong ngã, trong đầu hết lần này đến lần khác phát ra những dòng chữ này...
Đột nhiên, bàn tay ngọc của nàng kết ấn, hồn lực trong cơ thể chậm rãi rơi ra.
- Làm như không thấy, nghe như không rõ, đánh không được...
Nàng lẩm bẩm trong miệng.
Roẹt!
Không biết qua bao lâu, giữa hai hàng lông mày của nàng đột nhiên sáng lên một đạo quang mang rực rỡ.
Trong một khoảnh khắc, toàn bộ hang động được thắp sáng.
Từng văn tự kỳ quái quỷ dị từ trong hư không xuất hiện, bắt đầu chậm rãi tràn vào mi tâm của nàng...
Quần áo trắng như tuyết trên người nàng, mái tóc dài đen nhánh phía sau đều nhẹ nhàng phiêu động.
- Vậy mà... Thành rồi...
- Đạo Đức Kinh...
- Quả nhiên... Có thể giải trừ...