Thủ vệ ngoài cửa đều bị dọa không nhẹ, cuống quít ôm lấy con mèo trắng trên mặt đất, đi ra ngoài.
Đường Kính Đức hừ lạnh một tiếng, đóng cửa đá lại, cười cười thứ lỗi nói:
- Cốc tiên tử chớ trách, mèo trắng kia là bảo bối của phu nhân lão phu, những người khác không dám đuổi. Thật ngại quá, thật ngại quá...
Nữ tử mặc tử y mặt lạnh, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên giật giật cái mũi, nghi ngờ nói:
- Mùi gì đây?
Đường Kính Đức nghe vậy hơi giật mình, cũng lập tức ngửi ngửi xung quanh, nghi hoặc nói:
- Cốc tiên tử, không có mùi gì mà?
Nữ tử mặc tử y nhíu mày, lại đi về phía cửa ngửi một chút.
Đường Kính Đức suy đoán:
- Có phải là mèo con vừa rồi mang đến hay không? Con mèo con rất nghịch ngợm, thích chơi trong bụi hoa, trên người có thể dính một ít phấn hoa.
Hắn ta nói:
- Cốc tiên tử yên tâm, ngoài cửa lão phu bố trí rất nhiều canh gác, ngoài động cũng có, dưới lòng đất còn bố trí trận pháp, sẽ không có người khác tiến...
Oanh!
Ai ngờ hắn còn chưa nói xong, mặt đất đột nhiên xẹt ra một thân ảnh, nhanh như thiểm điện, đột nhiên một quyền nện vào lưng nữ tử mặc tử y.
Nữ tử mặc tử y bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị đánh trúng, trên người lập tức hiện ra một tầng hào quang hộ thể.
Nhưng nắm đấm kia lại mang theo một lôi điện màu đỏ, “rầm” một tiếng, một quyền đánh nát hào quang hộ thể trên người nữ tử mặc tử y kia.
Sắc mặt nữ tử mặc tử y đại biến, thừa lúc bị xung kích mà bay về phía trước, cuống quít lấy ra một viên châu màu đỏ thẫm.
Thế nhưng, không đợi nàng phóng thích ra lực lượng của viên châu, nắm đấm màu vàng kia lại nhanh chóng một lần nữa nện về phía nàng!
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên!
Viên châu màu đỏ thẫm trong tay nàng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, mà thân thể của nàng trực tiếp bị nện vào trong vách đá phía trước!
Không đợi nàng điều động lực lượng trong cơ thể, nắm đấm màu vàng mang theo lôi điện lại một lần nữa nặng nề nện vào ngực nàng!
Oanh!
Quyền mang nổ bắn ra, sấm sét vang dội.
Ngực của nàng liền bị gãy xương sườn, lõm xuống!
Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm!
Trong nháy mắt, lại có mấy chục nắm đấm màu vàng nện lên người và mặt nàng!
Nữ tử mặc tử y bị đập toàn thân lõm xuống, đầu nát bét, máu thịt mơ hồ, mất mạng!
Roẹt!
Một lôi điện màu tím xuất hiện, trong nháy mắt đã tiêu diệt hồn phách vừa muốn chạy trốn của nàng!
A——-.
Lúc này, nàng mới kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Nhưng thần hồn của nàng bị hủy diệt quá nhanh, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên dừng lại.
Từ khi thân ảnh kia đột nhiên xuất hiện từ lòng đất đến lúc thể hồn nữ tử mặc tử y đều bị diệt, nhìn như đã trôi qua rất nhiều chiêu, thật ra tốc độ rất nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quá trình cũng đã chấm dứt!
Thẳng đến giờ phút này, ba cha con Đường gia mới phản ứng lại.
Đường đường là đệ tử Phiêu Miểu Tiên Tông, ngay cả một chiêu còn chưa sử dụng, liền bị người diệt sát!
- Tặc tử nào dám... A, có độc!
Đường Kính Đức nổi giận gầm lên một tiếng, vừa muốn cùng mọi người vây quanh tên đánh lén đáng sợ này, đột nhiên hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, vừa sợ vừa giận nói:
- Hèn hạ vô...
Oanh!
Lạc Thanh Chu không giết hắn trước, mà đứng trước mặt hắn, một quyền đánh vỡ đầu trưởng tử của hắn, lại dùng tay bóp cổ thứ tử hắn, sau đó mới dùng một quyền xuyên qua lồng ngực hắn.
- A——-.
Đường Kính Đức tận mắt nhìn thấy hai nhi tử mà mình kỳ vọng nhất chết thảm trước mặt mình, nhất thời thê lương mà tuyệt vọng kêu thảm thiết, lập tức cắn răng nói:
- Súc sinh! Ngươi rốt cuộc là...
Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm!
Lạc Thanh Chu hoàn toàn không hề nói nhảm bất kỳ lời nào, trực tiếp bộc phát ra lực lượng Tông Sư, đánh nát toàn bộ những tên mặc hắc bào còn lại trong phòng, hủy thi diệt hồn!
Giờ phút này Đường Kính Đức, thấy một màn đáng sợ này, đã bị dọa đến mức mặt không còn chút máu, môi run rẩy, rốt cuộc nói không nên lời...
Lạc Thanh Chu giết xong tên mặc hắc bào cuối cùng, lúc này mới xoay người, đi tới trước mặt hắn.
Đường Kính Đức run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi là ai? Có liên quan gì đến Khai Quốc hầu phủ ta...
Hắn đột nhiên chấn động, mở to hai mắt.
Lạc Thanh Chu từ từ tháo mặt nạ hắc hổ trên mặt, dưới mặt nạ, là diện mạo vốn có của hắn.
Hai mắt Đường Kính Đức trợn tròn, giống như nhìn thấy ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, răng run rẩy, môi run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi là... Tần gia... Tên... Ở rể...
Lạc Thanh Chu thấy thần hồn đã hoảng sợ của hắn, lúc này mới nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, mở miệng hỏi:
- Trong kinh thành ngoại trừ những người này, còn có ai?
- Tô Thanh Uyển là ngươi phái đi? Ngoài việc giết ta, còn ai nữa?
- Người của Phiêu Miểu Tiên Tông tìm đến ngươi từ khi nào?