Đây là tiểu miêu mà phu nhân Từ thị của Khai Quốc hầu thích nhất, mỗi đêm đều lòng vòng ở trong phủ, lâu lâu còn có thể bắt mấy con chuột chơi.
Vù!
Mèo con nhàn nhã đi trên tường viện một lúc, mới nhẹ nhàng nhảy xuống, chạy đến nơi khác.
Nó nhanh chóng đi vào một căn phòng.
Một lát sau, từ trong phòng đi ra, lại vào một gian phòng khác.
Chẳng bao lâu nó đi qua tất cả các căn phòng trong phủ.
Ngay cả phòng bếp, phòng củi, cùng với một số lều cũng đều đi qua một lần.
Sau đó, nó đến gần núi giả.
Vụt!
Nó nhảy lên mái nhà.
Thần hồn đang đứng trên nóc nhà canh gác, hơi nhíu nhíu mày, đưa tay vung lên, một cỗ âm phong đánh về phía mặt mèo con.
Mèo con bị dọa sợ, dừng tại chỗ, ánh mắt kinh nghi nhìn xung quanh.
- Vật nhỏ, đi nơi khác chơi đi.
Thần hồn lại phất tay phóng ra một cỗ âm phong, lập tức đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phía tường viện bên kia.
Trên tường viện bên kia, một con mèo đen đang ngồi xổm ở đó, con mắt âm lãnh, vô thanh vô tức nhìn hắn.
Trong mắt thần hồn lộ ra vẻ nghi ngờ, đang muốn cẩn thận kiểm tra thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Con mèo trắng kia, lại giống như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau hắn.
- A!
Không đợi thần hồn phản ứng lại, một bàn tay vô hình đột nhiên từ sau lưng bóp cổ họng hắn, trực tiếp kéo hắn đến mặt khác của nóc nhà.
Đang lúc hắn hoảng sợ muốn phát ra tiếng cảnh báo, toàn bộ thần hồn đột nhiên bị bóp nát, lập tức ánh sáng chợt lóe, thần hồn của hắn tan biến thành hư vô.
Trên mái nhà, rất nhanh đã khôi phục lại yên tĩnh.
Mèo trắng đi lên nóc nhà, liếc mắt nhìn thần hồn trên núi giả một cái, lập tức nhẹ nhàng nhảy lên tường viện.
Mà con mèo đen vừa rồi ngồi xổm trên tường viện, lại theo góc tường đen kịt, đi về phía người canh gác đứng ở góc tường.
Lúc này, thần hồn trên núi giả, mới xoay người, nhìn về phía nóc nhà.
Ánh trăng như sương giá, mái nhà trống rỗng.
Hắn sửng sốt một chút, thân ảnh chợt lóe, bay lên giữa không trung, ánh mắt nhìn xa hơn, nhưng vẫn không nhìn thấy thần hồn kia.
- Hử? Người đâu?
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía góc tường, vừa rồi nhìn thấy con mèo đen đột nhiên nhảy ra khỏi bóng tối, hai trảo chợt lóe, trực tiếp cào lấy cổ võ giả đang canh gác ở góc tường!
Thân thể tên võ giả kia đang che cổ, trợn to hai mắt.
Lập tức, máu tươi bắn ra, ngã trên mặt đất, trong miệng ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.
Thần hồn ở giữa không trung nhìn thấy một màn này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, há to miệng, liền muốn cảnh báo.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy bối rối chính là, hắn lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Đồng thời, hắn đột nhiên phát hiện mình trở nên nhẹ nhàng, hơn nữa giống như đang lắc lư, cúi đầu nhìn, hắn mở to hai mắt!
Thân thể của hắn vẫn phiêu tại chỗ như trước.
Mà đầu hắn, lại nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Roẹt!
Một cái tia sét màu tím xẹt qua, đầu cùng thân thể của hắn lập tức tan biến hóa thành hư vô.
Và bây giờ.
Thân ảnh đứng dưới tàng cây lớn kia, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng đột nhiên, hắn dường như ngửi thấy mùi máu.
Lúc hắn chuẩn bị quay đầu nhìn về phía góc tường, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, thấp giọng nói:
- Đừng nói gì, dẫn ta vào.
Trong lòng hắn cả kinh, đang muốn rút đao bên hông ra, thân thể đột nhiên chấn động, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Thi thể ở góc tường và mùi máu tươi, rất nhanh đã chìm trong bột phấn màu trắng, thủ vệ những nơi khác trong phủ, vẫn yên lặng tuần tra.
Một vườn hoa này, vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
Meo~.
Chỉ có con mèo đen kia, vẻ mặt mê mang, đột nhiên rời đi.
Trong khi đó.
Dưới chân núi giả, có một lối đi hẹp.
Phía trước thông đạo là một cánh cửa đá.
Mà bên trong cửa đá, lại ẩn giấu một tòa mật thất rộng lớn.
Mật thất được chia thành nhiều phần.
Giống như một ngôi nhà, có một số phòng, mỗi phòng có một cánh cửa đá để ngăn chặn.
Lúc này, ở giữa đại sảnh.
Khai Quốc hầu Đường Kính Đức đang ngồi ở trước bàn, thần sắc ngưng trọng nhìn một phong mật thư.
Đằng sau hắn, là trưởng tử và nhị tử của mình, cùng với hai lão giả với mái tóc hoa râm.
Mà đối diện hắn, là một nữ tử trẻ tuổi mặc tử y.
Ở bốn phía góc tường, còn có hơn mười người mặc hắc bào tản ra khí tức cường đại.
Đường Kính Đức đọc xong mật thư trong tay, sắc mặt biến ảo trong chốc lát, mới mở miệng nói:
- Cốc tiên tử, lão phu đã giúp các ngươi làm quá nhiều chuyện, nếu bị phát hiện, cả nhà sẽ bị trảm hết. Lần này sau khi tàn sát Nam Quốc Quận Vương phủ, trưởng công chúa nhất định sẽ cảnh giác. Nếu muốn tàn sát Tần gia và Đoan Vương phủ, chỉ sợ rất khó. Nhưng... Lão phu nếu đã làm, đương nhiên nguyện ý tiếp tục vì quý tông cống hiến. Chỉ là...