Khi bọn họ từ mật thất dưới lòng đất đi ra, thị vệ và ngự lâm quân trong cung đều chạy tới.
Trước thi thể đầy đất, Nam Cung Hỏa Nguyệt một thân hồng y đỏ rực đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, hồng y trên người giống như tức giận mà bay phấp phới.
Mà cách đó không xa, Vương phi Bạch Nhược Thủy đang ôm thi thể Nam Quốc Quận Vương, khóc thút thít.
Trong phủ chỉ còn lại ba hộ vệ, máu tươi đầy người quỳ xuống bên cạnh nàng.
Nhìn một màn trước mắt, hai quận chúa Nam Quốc Quân Vương phủ giờ phút này đều cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, các nàng thất hồn lạc phách đi tới, quỳ trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu đứng ở hành lang, yên lặng nhìn một màn này.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Là trẫm sai rồi. Trẫm biết rõ, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ... Trẫm biết rõ, ai giúp trẫm, người đó sẽ bị trả thù... Vương thúc mấy ngày nay, vẫn luôn giúp trẫm liên lạc và khuyên bảo chư hầu khác, những người đó chắc chắn luống cuống... Trẫm không nên khinh thường...
Nàng nắm chặt nắm đấm, váy đỏ trên người bay múa:
- Chỉ là thật không ngờ, bọn họ lại dám ở nội thành...
Lạc Thanh Chu đột nhiên mở miệng nói:
- Là Lam Lăng của Phiêu Miểu Tiên Tông, nàng thi triển phụ thân thuật dẫn người tới.
Thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt chấn động, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Có người nói cho thần biết, sau khi bệ hạ đăng cơ, tổn hại lợi ích của bọn họ, cho nên nàng sẽ trả thù bệ hạ, thậm chí sẽ cấu kết với các thế lực khác của Đại Viêm. Nam Quốc Quận Vương có thể chỉ là đối tượng đầu tiên.
Lập tức hắn lại nói:
- Bệ hạ nói rất đúng, ai giúp ngài, người đó sẽ bị trả thù.
Trong mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lóe ra tia sắc lạnh, lại nghe hắn nói:
- Nhưng... Nếu đã muốn thay đổi mệnh, phải có đổ máu và hy sinh. Bệ hạ nếu đã đi tới một bước này, như vậy, có gì phải sợ chứ? Chỉ cần bệ hạ một lòng vì dân, lấy một trái tim thành thật vì Đại Viêm, như vậy, toàn bộ Đại Viêm có lòng, người có nhiệt huyết, đều sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của ngài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, nói:
- Ngươi cũng có sao?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu đối diện với nàng, nắm chặt tay trong ống tay áo nói:
- Đúng.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía thi thể Vương gia và Vương phi đang khóc, trầm mặc một chút, nói:
- Sở Phi Dương, tối mai đi tìm trẫm, trẫm có chuyện nói với ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tuân lệnh.
- Nguyệt Vũ.
Ngữ khí Nam Cung Hỏa Nguyệt, không chứa một tia cảm xúc:
- Đi, kêu bọn họ toàn lực điều tra, tra rõ thân phận của những người này. Trong vòng ba ngày, trẫm phải biết bọn họ đến từ đâu. Còn nữa, gian tế trong kinh thành, không cần lưu lại, giết hết toàn bộ.
- Vâng, bệ hạ!
Nguyệt Vũ đáp ứng một tiếng, bước nhanh rời đi.
Thần sắc trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt càng lạnh như băng.
Nàng hơi ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời đêm sâu thẳm.
Một lúc lâu sau đó.
Nàng đi tới trước thi thể Nam Quốc Quận Vương, yên lặng nhìn một lát, mở miệng nói:
- Mỹ Kiêu, mang mẫu thân và tỷ tỷ ngươi vào cung ở đi. Trẫm thề, nhất định sẽ giúp các ngươi báo thù.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Hắn ta cũng sẽ giúp ngươi.
Lạc Thanh Chu đi về phía cửa.
Nàng đột nhiên hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Lạc Thanh Chu nói.
- Về nhà.
Nam Cung Hỏa Nguyệt xoay người, nhìn hắn nói:
- Để bọn họ cũng chuyển vào trong cung đi.
Lập tức, nàng lại lẩm bẩm nói:
- Đương nhiên, có lẽ, bọn họ không cần...
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, bước nhanh rời đi.
Ra khỏi Nam quốc Quận Vương phủ, hắn dừng ở cửa, lại đứng một hồi, mới nắm chặt nắm đấm, trong mắt dần dần dâng lên một tia đỏ rực, trực tiếp đi về phía Khai Quốc Hầu phủ.
Vừa rồi lão giả kia trước khi chết, đã bại lộ bọn họ còn có một ít người, đang trốn ở Khai Quốc Hầu phủ.
Bằng chứng gì, ảnh hưởng gì, hậu quả gì, đều không quan trọng.
Đêm nay Nam Quốc Quận Vương phủ bị tàn sát, như vậy, Khai Quốc Hầu phủ của hắn ta cũng đừng suy nghĩ việc sống tiếp.
Toàn bộ chôn cùng đi.
Canh bốn.
Khai Quốc Hầu phủ, một mảnh yên tĩnh, người trong phủ, đều đã tiến vào trong mộng.
Trong hoa viên ở góc tây bắc trong phủ, có một ngọn núi giả.
Lúc này, ngay trong góc khuất của một gốc cây đại thụ bên ngoài núi giả, có một bóng người đang đứng, không nhúc nhích.
Mà ở góc tường cách đó không xa, còn có một bóng người khác.
Đồng thời, trên núi giả, trên nóc nhà cách đó không xa, còn có hai đạo hư ảnh thần hồn mơ hồ.
Ánh mắt của những người này không ngừng tuần tra bốn phía trong phủ.
Meo~.
Lúc này, một con mèo hoang nhỏ trắng như tuyết, đột nhiên nhảy lên tường viện, con mắt màu hổ phách, dưới bóng đêm phản chiếu ánh sáng xanh biếc.
Thần hồn trên nóc nhà nhìn thoáng qua, cũng không để ý.