Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2168: Tỷ tỷ tốt, muội muội cam nguyện làm tiểu thiếp(2)




- Gần đây thần tu luyện kiếm pháp, sư phụ nói trong tông môn kiếm pháp của Lệnh Hồ sư thúc lợi hại nhất, cho nên để nàng dạy ta.

- Tu luyện thế nào?

- Nàng truyền thụ kiếm pháp cho ta, ta tự tu luyện trước, sau đó cùng nàng đối kiếm.

- Tối hôm qua tu luyện bao lâu?

- Một đêm.

- Trừ luyện kiếm, còn làm cái nữa?

- Chỉ luyện kiếm.

- Ngươi biết hôm nay phải thành thân, vì sao còn muốn luyện kiếm cả một đêm?

- Thần chính là bởi vì hôm nay phải thành thân, cho nên mới khắc khổ tu luyện, muốn bảo hộ bệ hạ.

Đối thoại dừng lại chỉ chốc lát.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại đột nhiên nói:

- Ngươi đã tu luyện kiếm pháp, vậy cũng có kiếm của riêng mình, lấy thanh kiếm kia ra cho trẫm xem.

Lạc Thanh Chu lập tức lui lại mấy bước, hàn mang trong tay lóe lên, xuất hiện một thanh bảo kiếm đen trắng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt liền giật mình, đột nhiên lại nói:

- Đi vài chiêu, dùng tới nội lực.

Bạch!

Bạch! Bạch! Bạch!

Lạc Thanh Chu đột nhiên thi triển kiếm chiêu, chiêu chiêu mau lẹ xảo trá, tinh diệu tuyệt luân.

- Ngừng!

Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy kiếm pháp này sắc bén kỳ diệu, dường như cũng cực kì tiêu hao năng lượng, không còn dám để hắn tiếp tục, nói:

- Thu kiếm, tới đây.

Lạc Thanh Chu thu hồi bảo kiếm, đi tới, cúi đầu đứng trước giường.

Lúc này sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt mới thoáng hòa hoãn, vươn một chân ra khỏi váy, ra lệnh:

- Giúp trẫm tháo vớ ra.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Hắn nhớ vừa rồi nàng đi chân đất? Hơn nữa hắn nhớ kỹ, trước đó hắn cũng đã giúp nàng cởi xuống.

Hắn quay đầu, nhìn về phía giường êm bên cạnh.

Đôi vớ hắn vừa nãy tháo xuống, đã an tĩnh đặt ở chỗ đó.

Nữ đế cố ý mang lại, dụ dỗ hắn.

Thế nhưng đêm nay hắn...

- Vâng, bệ hạ.

Hắn không dám do dự, quỳ một chân trên đất, duỗi ra một cái tay, cầm bàn chân nhỏ nhắn của nàng, một tay khác thì giúp nàng từ từ cởi vớ.

Lập tức, một bàn chân tuyết trắng xinh đẹp thình lình xuất hiện.

Năm ngón chân được bôi màu hồng, dưới ánh đèn lại sáng lóng lánh, cực kỳ loá mắt.

Bàn tay cầm mắt cá chân nàng, xúc cảm kiều nộn trơn nhẵn.

Bàn chân duyên dáng đường vòng cung, có thể xưng tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mu bàn chân trơn mềm cùng với da thịt tuyết trắng, dưới ánh đèn cực kỳ loá mắt.

Phía trên vậy mà còn tản ra hương hoa...

Sắc hương vị đều đủ!

Lạc Thanh Chu thấy cảnh đẹp trước mặt, trong lòng lập tức rung động.

Bỗng một dòng khí nóng, đột nhiên từ đan điều bay thẳng lên, xông vào trong đầu.

A?

Hắn đột nhiên giật mình tỉnh lại, cảm thấy thân thể lại có phản ứng.

Giờ khắc này, vạn vật khôi phục, cự long thức tỉnh.

- Trẫm cho phép ngươi hôn một cái.

Nữ đế bệ hạ dường như cảm nhận được hắn thức tỉnh, cũng thèm nhỏ dãi bàn chân mình, nàng hơi nhếch khóe môi lên một chút, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo.

Lạc Thanh Chu cầm bàn chân tuyết trắng của nàng, vẫn bị vây trong nghi hoặc.

Có lẽ đã trách oan tiểu Bách Linh rồi?

- Cái này cũng cởi.

Nữ đế bệ hạ thấy hắn ngây ra như phỗng, tưởng rằng bị bàn chân mỹ lệ của mình dụ hoặc, lập tức lại vung váy dài lên, vươn một bàn chân đang mang vớ khác ra, trên đuôi lông mày tràn đầy đắc ý.

Lúc rạng sáng.

Màn ngăn duy nhất của Hỏa Nguyệt Quốc, bên ngoài Ngọc Môn quan, đột nhiên vang lên tiếng trống như sấm.

Lập tức, ánh lửa ngút trời, tiếng la điếc tai.

Lít nha lít nhít binh sĩ đột nhiên từ trong đêm tối xông ra, giống như một hàng dài, nhào về phía cửa thành.

Khi đến gần cửa thành, bọn hắn tách ra thành nhiều nhóm.

Binh sĩ hai bên khiêng thang, leo lên tường thành, binh sĩ bên dưới ôm một cây chùy thô to để công thành, bắt đầu đánh vào cửa thành.

Mà trên tường thành, tiễn bắn như mưa.

Dầu hỏa, tảng đá, gai sắt vân vân, đều nắm xuống phía dưới.

Liên quân do bảy đại chư hầu tạo thành, lựa chọn đêm nay công thành, ý đồ rất rõ ràng.

Mà quân đội canh phòng của Hỏa Nguyệt Quốc cũng đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Bên ngoài Ngọc Môn quan, không có một ngọn cỏ.

- Xông lên!!!

Binh lính công thành, một lần lại một lần trèo lên đầu tường nguy nga, lại một lần lại một lần bị đánh hạ.

Thừa dịp bọn hắn hấp dẫn hỏa lực, chuỳ thô to dùng để công thành bắt đầu hung mãnh đập vào cửa thành!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Cửa thành bắt đầu lắc lư, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng vẫn không thể phá vỡ như cũ.

Mưa tên rơi xuống, binh sĩ nhao nhao ngã xuống đất.

Rất nhanh, cạnh chùy công thành máu chảy thành sông, đầy đất bừa bộn.

Nhưng, lại có càng nhiều binh sĩ xông tới, ôm chuỳ công thành, tiếp tục va chạm mãnh liệt.

Trên tường thành bắt đầu đổ dầu hoả xuống phía dưới.

- Xoạt!

Lập tức lửa dâng lên, chiếu sáng nửa bầu trời.

- Giết!!!

Tiếng kêu giết vang vọng khắp nơi.

Binh sĩ anh dũng, một lần lại một lần bò lên trên tường thành cao ngất, lại một lần lại một lần bị đánh hạ.