Tần Văn Chính nghe vậy, trầm ngâm một lúc, Tần Nhị tiểu thư nói:
- Phụ thân, Mỹ Kiêu tỷ đã mời, chúng ta liền đi đi. Vừa hay, Vi Mặc cũng lâu không nói chuyện với Mỹ Kiêu tỷ.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nói:
- Dượng, vừa nãy ta cũng đã nói với phụ vương, hắn còn muốn cùng các Vương Thúc khác uống rượu, tối nay trở về sau, chúng ta đi về trước đi.
Tần Văn Chính thấy Quận Vương gia cũng đồng ý, lúc này mới gật đầu nói:
- Vậy đành quấy rầy.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhẹ gật đầu, nói:
- Xe ngựa đang đứng chờ ở sông hộ thành, chúng ta đi thôi.
Một đoàn người đi theo phía sau của nàng, ra ngoài hoàng cung.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần Nhị tiểu thư, thấy sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, cho nên cũng không dám lên tiếng.
Hắn biết, những lời vừa rồi, không nên nói trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng chuyện này, hắn nhất định phải nói rõ ràng.
Ai là chính thê, hắn nhất định phải nói cho tất cả mọi người, đặc biệt là vị kia.
Mà vào lúc đó, vị kia cũng mở miệng hỏi, hắn cũng không thể nào không trả lời được.
Hắn cũng không hối hận với chuyện vừa rồi.
Chỉ là...
Hắn quay đầu, nhìn thoáng qua Tần đại tiểu thư ở một bên khác, muốn nhìn thử sắc mặt nàng bây giờ thế nào.
Nhưng trên mặt nàng vẫn đeo mạng che mặt như cũ, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc.
Một đường trầm mặc.
Lúc đang đi ra hoàng thành, hắn rốt cục nhịn không được đi qua, thấp giọng nói:
- Đại tiểu thư, vừa rồi... Ta nói những lời kia, thật xin lỗi...
Ánh mắt của Tần đại tiểu thư vẫn nhìn phía trước, giống như không nghe thấy hắn xin lỗi, không để ý đến hắn.
Tống Như Nguyệt ở một bên nghe được, thở dài nói:
- Thanh Chu, cũng không trách ngươi, bệ hạ đã hỏi, chúng ta cũng không thể nào nói dối, đây chính là tội khi quân. Hơn nữa, ngươi nhận hết trách nhiệm trên đầu mình, cũng coi như giữ lại chút mặt mũi cho Khiêm Gia.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Đi qua sông hộ thành, hai chiếc xe ngựa của Quận Vương phủ đã treo đèn lồng, chờ ở nơi đó.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía hắn, đối mắt với hắn, đang muốn tìm lý do để hắn rời đi, tại cửa thành đột nhiên lại xuất hiện một thân ảnh, mở miệng nói:
- Lạc công tử, nghe nói ngươi và Sở Phi Dương có quen biết, ta có thể hàn huyên với ngươi một hồi không?
Ánh mắt mọi người Tần gia, đều nhìn sang.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một thân thanh y, thần sắc bình tĩnh từ chỗ cửa thành đi tới.
Lạc Thanh Chu dừng bước, chắp tay với Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, các ngươi đi Quận Vương phủ trước, Thanh Chu lát nữa sẽ đi qua.
Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, cái gì cũng không hỏi nhiều.
Tống Như Nguyệt có chút lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Thanh Chu, ngươi nhớ trở về sớm. Nữ tử này hình như là nhân vật lớn trong Lăng Tiêu Tông, ngay cả bệ hạ cũng rất tôn kính nàng, ngươi cũng phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, trong lòng nói thầm: Nàng quả thật là nhân vật ‘lớn’, giống quận chúa.
Đám người Tần lên xe ngựa, chậm rãi rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn ở cửa sổ của một chiếc xe ngựa bỗng lộ ra một cái đầu, bèn gật đầu với nàng một cái, trong lòng nói thầm: Quận chúa, thật xin lỗi, xin nhờ.
Hai chiếc xe ngựa rất nhanh đã biến mất tại trong màn đêm.
Đầu cầu, hai người đứng đối mặt nhau, hai mắt nhìn nhau, đều trầm mặc không nói gì.
Thật lâu, Lạc Thanh Chu mới nói:
- Sư thúc, ta đi đây.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu vươn tay, muốn đụng nàng một chút, nàng lại lui lại một bước, né tránh, nói:
- Mau đi đi, đừng để nàng đợi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Sư thúc, thật xin lỗi...
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi không hề có lỗi với ta, nếu nói xin lỗi, vậy đi nói với thê tử nhà ngươi...
Nói xong, nàng lạnh lùng đi ngang qua người hắn.
Cho đến khi bóng lưng của nàng biến mất thật lâu, Lạc Thanh Chu khẽ thở dài một hơi, xuất ra con chuột ngọc kia.
Thân ảnh lóe lên, hắn chìm vào lòng đất.
Khi hắn trở lại phòng tân hôn tại Dao Hoa Cung, tân nương của hắn, nữ đế bệ hạ đã đeo khăn đỏ lên, một thân một mình, lặng yên ngồi tại mép giường chờ hắn.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, đi lên, nhẹ nhàng vén khăn đỏ lên, khuôn mặt uy nghiêm kiều mỵ xuất hiện trước mắt hắn.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:
- Để bệ hạ đợi lâu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt phức tạp nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, cất bảo điệp đưa tin trong tay áo đi, sau đó đứng dậy, đi đến trước bàn, bưng lên hai chén rượu trên bàn, nói:
- Uống chén rượu giao bôi đi.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu đi tới, tiếp nhận chén rượu, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, khoác qua tay nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hỏi:
- Vui vẻ chứ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vui vẻ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Trẫm cũng vui vẻ.