- Lệnh Hồ phong chủ tự đã mình đến chúc mừng trẫm, vậy trẫm đương nhiên phải cùng Lệnh Hồ phong chủ uống mấy chén.
Dứt lời, nàng bưng chén rượu lên.
Lúc này, cung nữ lập tức bưng một chén rượu, đi đến trước người Lệnh Hồ Thanh Trúc, cúi đầu đưa tới.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm ly rượu lên nói:.
- Trẫm kính ngươi trước.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, cũng uống cạn ly rượu trong tay, đưa tay nói:.
- Lệnh Hồ phong chủ mời ngồi.
Đoan Vương gia vội vàng tìm một vị trí, cười rạng rỡ nói:.
- Lệnh Hồ phong chủ, ngồi ở đây.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không thèm để ý hắn, ánh mắt nhìn về phía đám người Tần gia, ngay khi Lạc Thanh Chu tê cả da đầu, nàng đột nhiên đi đến bên cạnh Nam Cung Mỹ Kiêu, nói:.
- Ta và Mỹ Kiêu quận chúa quen biết, ngồi ở cạnh nàng vậy.
Đoan Vương gia sửng sốt một chút, vội vàng đi tới kéo khuê nữ nhà mình lên, mặt tươi cười nói:.
- Được, được, Lệnh Hồ phong chủ, mời ngồi.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đứng ở một bên, có chút ủy khuất chậc chậc nói:.
- Ngực lớn thì ngon chắc, đoạt vị trí của người ta, hừ! Chớ chê thiếu nữ nhỏ, của người ta đang lớn...
Khóe miệng Đoan Vương Gia giật một cái, cuống quít che miệng nàng lại, muốn lôi nàng đi.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lại dùng sức tránh khỏi tay hắn, lập tức cầm một chiếc nệm êm ở phía sau, trực tiếp đặt ở một bên khác Nam Cung Mỹ Kiêu, ngồi xuống, quyệt miệng nói:.
- Phụ vương, nam nữ thụ thụ bất thân, không cho phép lại đụng người ta! Người ta cũng không muốn đi tới chỗ đại ca ngồi! Người ta chỉ muốn ngồi cùng Mỹ Kiêu tỷ, hừ!.
Sắc mặt Nam Cung Khác cứng đờ, sợ nàng tiếp tục náo loạn sẽ chọc đến bệ hạ, đành phải nhỏ giọng dặn dò:.
- Ít nói chuyện, ăn nhiều thịt. Ăn nhiều thịt mới có thể cao lớn được.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nói:.
- Cái kia có thể lớn lên được không? Lớn giống Mỹ Kiêu tỷ và vị Thanh Trúc tỷ tỷ này?.
Nam Cung Khác lập tức đau đầu, không dám nói chuyện với nàng, vội vàng đi tới trước mặt Lạc Thanh Chu cười nói:.
- Lạc công tử, ngài ngồi đi.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đi đến bên cạnh Tần Nhị tiểu thư, ngồi xuống.
Lúc đầu Tống Như Nguyệt ngồi ở chỗ này, thấy hắn đi vào, lập tức liền tránh chỗ ra.
Mà một bên khác của Tần Nhị tiểu thư là Tần đại tiểu thư đang ngồi.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn mấy người bọn họ một chút, đột nhiên giơ ly rượu lên nói:.
- Tiên sinh, trẫm kính ngươi cùng nương tử nhà ngươi một chén.
Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên.
Tần Nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh lại do dự một chút, lúc này mới chậm rãi nâng chén rượu lên.
Lạc Thanh Chu đỡ nàng đứng lên, nói:.
- Đa tạ bệ hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại đột nhiên nhíu mày lại, nghi ngờ nói:.
- Tiên sinh, sao trẫm nhớ, nương tử nhà ngươi là đại tiểu thư Tần gia?.
Vừa nghe lời này, trong đại điện lập tức yên tĩnh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại nói:.
- Hay là, hai tỷ muội Tần gia đều gả cho tiên sinh rồi? Lấy tài hoa của tiên sinh, chuyện này cũng không lạ. Có điều, Tần gia đại tiểu thư hẳn là chính thê nhỉ? Trẫm mời rượu, đương nhiên phải kính chính thê.
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tần gia đại tiểu thư, giơ chén rượu trong tay lên.
Đám người Tần gia đều vô cùng xấu hổ.
Tống Như Nguyệt đỏ mặt tới mang tai, cúi mặt mặt đến mức gần như vùi vào ngực.
Ở thời đại này, giữa phu thê cho dù ly hôn, đối với nhà gái mà nói, cũng rất mất mặt, huống chi, tiểu tử này còn ở rể, đã thế sau khi ly hôn, không chỉ không bị đuổi ra khỏi cửa, vậy mà lại cưới khuê nữ thứ hai của người ta...
Nàng lập tức cảm thấy trên mặt nóng bỏng, đồng thời lại cảm thấy đau lòng cho khuê nữ nhà mình.
Sớm biết nữ đế bệ hạ “ân sủng” Tần gia bọn họ như vậy, nàng đã không mang hai khuê nữ nhà mình đến chịu tội...
Trong đại điện trở nên yên tĩnh.
Tần Nhị tiểu thư đỏ bừng mặt, chậm rãi để chén rượu trong tay xuống, lúc đang muốn ngồi xuống, Lạc Thanh Chu lại đỡ nàng, nhìn về phía trên đài, đang muốn nói chuyện, Tần Nhị tiểu thư đột nhiên nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, đừng, đừng nói...
Lạc Thanh Chu dừng lại một chút, ánh mắt tràn ngập kiên định, ôn nhu nói:.
- Chuyện khác có thể không nói, nhưng ai là chính thất, hôm nay ta nhất định phải nói rõ ràng.
Dứt lời, hắn hơi cúi đầu với người ở trên đài, cung kính nói:.
- Hồi bẩm bệ hạ, chính thê của Thanh Chu là Nhị tiểu thư Tần gia, Tần Vi Mặc, không phải là Tần đại tiểu thư, cũng không phải... Người khác.
Vừa nghe lời này, chén rượu trong tay Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức lắc một chút, giật mình, tia sáng trong mắt lấp lóe, nói:
- Ồ? Vậy Tần đại tiểu thư chẳng lẽ là... Thiếp?
Lúc này, Tống Như Nguyệt cũng đột nhiên cúi đầu, thấp giọng cầu khẩn:
- Thanh Chu, đừng nói...
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói.