Tống Như Nguyệt thả lại giấy lên bàn, lạnh mặt nói:
- Tùy tiện viết cái tên đi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nghe được trong lòng nàng nói: 【 Viết tên ta cũng được, ta cũng không sợ nổi danh 】 .
Lạc Thanh Chu:..
Tần Vi Mặc trầm ngâm một chút, đặt bút đề danh: Đặt bút.
Tiếp đó lại viết xuống tên tác giả và tựa đề: Bặc Toán Tử vịnh mai.
Lạc Mặc.
Sau đó ngẩng đầu ôn nhu nói:
- Tỷ phu, được chứ?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, gật đầu nói:
- Có thể.
Một bên Tống Như Nguyệt lại nhướng mày, gương mặt xinh đẹp nghiêm lại, cười lạnh một tiếng:
- Đặt bút, Lạc Mặc... Ha ha, các ngươi cho là ta mắt mù, không biết chữ hả? Coi ta như vô hình hả?
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Mẫu thân, vậy ngài nói, viết tên gì được?
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay mặt chỗ khác nói:
- Ta làm sao biết? Ngươi hỏi hắn.
Tần Vi Mặc nhìn về phía Lạc Thanh Chu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lạc Thanh Chu nhìn vẻ mặt khó chịu của vị nhạc mẫu đại nhân kia một chút, vươn tay, cầm bút trong tay Tần nhị tiểu thư, gạch bỏ hai chữ Đặt bút, một lần nữa phỏng theo chữ viết Tần nhị tiểu thư viết hai chữ: Nguyệt Mặc.
Tống Như Nguyệt liếc mắt nhìn qua, lại quay mặt chỗ khác, nhìn ra cửa sổ, khóe miệng bỗng nhúc nhích.
Tần Vi Mặc cố nén cười, cầm giấy tuyên nói:
- Mẫu thân, ngài nhìn cái tên này, được không?
- Hừ, tùy các ngươi viết, có quan hệ gì với ta.
Tống Như Nguyệt mặt lạnh nói xong, lại lập tức thúc giục nói:
- Mau mau cầm lên đi thôi, sắp hết giờ rồi.
Giống như sợ bọn họ lại sửa đổi.
Châu nhi vội vàng tới, đưa tay muốn đón.
Đường Gia Tùng bị Lạc Thanh Chu ngăn ở sau lưng vội vàng nói:
- Tống di, Tần cô nương, tại hạ có thể xem qua không?
Tần Vi Mặc mỉm cười, rất hào phóng đem giấy tuyên đưa cho hắn.
Tống Như Nguyệt liếc nàng một cái, ánh mắt lấp lóe.
Đường Gia Tùng hai tay tiếp nhận, cúi đầu ngưng mắt, chăm chú nhìn xem.
Hắn mới đầu khóe miệng còn cười lạnh, trong lòng nghĩ cho dù thi từ này như thế nào, hắn đều muốn tìm vài chỗ bắt bẻ, bình luận một phen, nhưng chờ hắn xem hết, đột nhiên im lặng.
- Đúng rồi Gia Tùng, ngươi vừa rồi không phải nói, ngươi cũng làm một bài sao? Chỗ này có bút mực, nhanh viết xuống đi, chúng ta xem trước một chút, sau đó lại đưa lên.
Tống Như Nguyệt đột nhiên vẻ mặt tươi cười nói.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Vị nhạc mẫu đại nhân này sao thấy có chút xấu bụng? Giống như cố ý trêu đùa đả kích vị mà nàng ví như là “Giả Bảo Ngọc” này?
Đường Gia Tùng nghe vậy, lập tức vẻ mặt cứng đờ, mặt đỏ tới mang tai.
Khóe mắt hắn co quắp, cúi đầu xuống, trả thơ về, vẻ mặt tràn đầy lúng túng nói:
- Tống di, tại hạ... bài thơ kia của tại hạ, vừa rồi đột nhiên nhớ tới, còn có chút tì vết, tạm thời không lấy ra...
Châu nhi tiếp nhận giấy tuyên trong tay hắn, bước nhanh hướng về phía hoa khôi trên sân khấu mà đi.
- À.
Tống Như Nguyệt “à” một tiếng, cũng không miễn cưỡng, vẫn như cũ mặt tươi cười nói:
- Không sao, vậy ngươi sửa xong, đến lúc đó lại viết cho ta nhìn là được.
Đường Gia Tùng sắc mặt cứng ngắc, không dám ngẩng đầu, chắp tay nói:
- Ừm, Gia Tùng cố gắng sửa chữa ổn thỏa.
Ai ngờ Tống Như Nguyệt lại tăng thêm một câu:
- Không cần phải gấp gáp, chậm rãi sửa là được. Tin tưởng với tài hoa của Gia Tùng ngươi, tác phẩm sửa xong, nhất định tốt hơn con rể không ra gì của ta kia. Hừ, tiểu tử này vừa rồi suy nghĩ cũng không lâu, bản nháp cũng không viết, tùy tiện nói một tràng, một chữ cũng không có đổi qua, quả thực không có chút nào gọi là tôn trọng tác phẩm! So với Gia Tùng ngươi, đúng là kém xa vạn dặm!
Vừa nghe lời này, Đường Gia Tùng sắc mặt càng cương cứng, khóe miệng co giật mấy lần, lập tức xấu hổ vô cùng, làm gì còn dám tiếp tục ở đó, mặt đỏ tới mang tai vội vàng chắp tay nói:
- Tống... Tống di, ta, ta còn có bằng hữu ở bên kia, ta đi trước chào hỏi, chút nữa lại tới.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Đi thôi, chút nữa còn có trận thứ hai, tin tưởng ngươi nhất định có thể làm thơ tốt hơn.
Đường Gia Tùng không dám lại đáp lời, đỏ mặt, vội vàng thối lui.
Đợi hắn đi xa, nụ cười trên mặt Tống Như Nguyệt dần dần biến mất, sắc mặt trầm xuống.
Tần Vi Mặc nhìn nàng một chút, nghi ngờ nói:
- Mẫu thân, ngươi... Ngươi thật giống như đột nhiên không thích vị Đường công tử kia?
Tống Như Nguyệt nghe vậy, trợn trắng mắt lên:
- Cái gì gọi là ta giống như đột nhiên không thích vị Đường công tử kia? Ta có từng yêu mến hắn ta sao?
Tần Vi Mặc ngơ ngác một chút, yếu ớt mà nói:
- Hôm qua mẫu thân còn khen hắn không dứt miệng...
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Ta không có! Ngươi nghe lầm!
Tần Vi Mặc:..
Sau một lúc lâu, Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:
- Người kia không được, Vi Mặc, sau này đừng gặp hắn nữa, cũng không cần nói chuyện với hắn nữa.