- Tỷ phu, tới gần chút nữa...
Lạc Thanh Chu đang muốn đọc, thiếu nữ lại bộ dạng nhu thuận, thấp giọng nói.
Nói xong, gương mặt càng thêm đỏ lên.
Lạc Thanh Chu biết được nàng sợ người khác nghe được, cho nên không có suy nghĩ nhiều, đến gần mấy bước, cúi đầu bên cạnh nàng.
Tống Như Nguyệt ngồi một bên liếc qua, bờ môi giật giật, vẫn nhịn được.
Nàng dựng lỗ tai lên.
Đường Gia Tùng đứng xa ngoài hai bước, sắc mặt cứng ngắc, đang muốn nhấc chân lên chuẩn bị đến gần gần chút đã bị nụ cười Tần nhị tiểu thư ửng đỏ choáng váng, lúc bàn tay bắt đầu viết chữ đột nhiên bị Lạc Thanh Chu chắn ngang một bước, trực tiếp dùng lưng ngăn hắn bên ngoài.
Đường Gia Tùng:
- ? ? ?
Tống Như Nguyệt liếc qua, khóe miệng có chút co quắp.
- Tỷ phu, có thể đọc...
Tần Vi Mặc có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn rơi vào trên mặt, thật là ấm áp.
Chẳng biết tại sao, mỗi khi thiếu niên này lại gần nàng, nàng đều cảm thấy thân thể lạnh lẽo như đột nhiên được tắm dưới ánh mặt trời ấm áp, dễ chịu khác thường.
- Hoa tàn vẫn thắm sắc mai....
Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm.
Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, hai mắt sáng lên, tay ngọc chấm mực, đang muốn đặt bút, Lạc Thanh Chu vội vàng lại nói:
- Đợi đã.
Tần Vi Mặc nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn hắn.
Bởi vì hai người áp sát quá gần, vừa ngẩng đầu, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc.
Tần Vi Mặc hai con ngươi như nước, sóng mắt nhẹ nhàng, lần này ngay cả bên tai cũng đỏ lên, cũng không dời mặt đi.
- Khụ khụ...
Tống Như Nguyệt bên cạnh cắn răng trách mắng:
- Nhanh viết!
Tần Vi Mặc cúi đầu xuống, nắm chặt bút trong tay, lông mi rung động nhè nhẹ.
Lạc Thanh Chu đang suy tư.
Hắn nhớ tới cảnh chạng vạng tối trong tiểu viện, hoa mai ban chiều, mỹ nhân như hoa, nhớ tới ánh mắt ưu buồn và lời nói của Tần nhị tiểu thư.
- Tỷ phu, ngươi nói, hàn mai cao ngạo chịu đựng qua mùa đông, mùa xuân bách hoa tranh đua khoe sắc lại tàn lụi, là nên vui, hay nên buồn?
Nàng nghĩ đến mình sao?
Lạc Thanh Chu hoảng hốt một chút, lấy lại bình tĩnh, mắt sáng lên, thấp giọng thì thầm:
- Gió mưa đưa tiễn xuân đi, Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai...
Tần Vi Mặc đặt bút, tay ngọc nhẹ nhàng nhấc bút.
Chữ nhỏ xinh đẹp nội liễm, tự có một cỗ khí chất thanh uyển tú lệ.
- Non cao băng đóng chặt rồi, Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần.
Tay ngọc thiếu nữ run lên, tiếp tục đặt bút.
Lạc Thanh Chu nhìn chữ của nàng, lại liếc mắt nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn còn đỏ ửng của nàng, tiếp tục thì thầm:
- Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về.
Thiếu nữ dừng một chút, nhấc bút chấm mực, tiếp tục cúi đầu viết, lông mi buông xuống, có chút rung động, như cánh bướm chập chờn, bình yên mà xinh đẹp.
Tống Như Nguyệt ngồi bên cạnh, chẳng biết lúc nào, thân thể đã dính sát vào trên người nàng, dựng thẳng lỗ tai cơ hồ sát bên nàng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đang viết chữ.
- Tỷ phu... Còn gì nữa không?
Thiếu nữ viết xong, tay nhỏ khẽ run, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngòi bút của mình.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng bộ dáng nhu nhược, thấp giọng đọc lên một câu cuối cùng:
- Tưng bừng nở khắp sơn khê, cành hoa thắm ấy vẫn khoe sắc nồng.
Thiếu nữ siết chặt bút trong tay, run lên mấy giây, rồi run rẩy đặt bút xuống, trong mắt đã từ từ nổi sương mù.
Nàng biết tỷ phu vì sao đột nhiên muốn đổi lời.
Tỷ phu nhất định là nghĩ đến lúc ở đình viện, nàng nói lời nói kia.
Lời nói đó tràn đầy không cam lòng, lo lắng cho tương lai, đối với mình thất vọng, thậm chí tuyệt vọng...
Mà tỷ phu làm bài thơ này, chính là đang trả lời câu hỏi trước đó của nàng, đang khích lệ nàng.
Dù là sườn núi trên vách đá kết băng trăm trượng, đối mặt mùa đông lạnh căm, hoa mai vẫn siêu quần xuất chúng, ngạo nghễ thẳng tắp, xinh đẹp nở rộ...
- Tươi nào phải để tranh xuân, Tươi là để báo tin xuân đã về. Tưng bừng nở khắp sơn khê, cành hoa thắm ấy vẫn khoe sắc nồng.
Mùa xuân đến.
Nhân gian tràn đầy không khí nhu hòa ấm áp, trên vách đá rốt cục hoa cũng nở rực rỡ, một mảnh lộng lẫy.
Mà đóa hoa mai từng nở trong trời đông giá rét đó, vẫn ngạo nghễ thẳng tắp, không có chút nào ghen tỵ và hơn thua, lúc bách hoa nở rộ, điềm tĩnh mà lặng lẽ ẩn giữa sắc xuân rực rỡ...
Nó có mùa của mình.
Cho dù cô độc, yên tĩnh, không người thưởng thức, nhưng đó thuộc về thế giới của chính nó.
Nó mỹ lệ, tô điểm băng tuyết lạnh lẽo; mùi hương của nó, là thứ khiến cho mùa đông tịch mịch càng thêm có sức sống...
Mùa đông nhờ có nó mà càng đẹp hơn.
Cho nên, nàng có gì để buồn chứ?
Chí ít nàng từng sống, từng nở rộ, từng đẹp, kiên cường hơn người khác, càng đáng giá được khen ngợi...
- Ta xem một chút.
Thiếu nữ đang nhìn trang giấy đầy chữ, trong mắt chứa đầy nước mắt, Tống Như Nguyệt bên cạnh từng chút từng chút cầm giấy tuyên trên bàn lên, nhìn một lần nữa.
- Còn chưa đề tên.