Lúc này, Tần Nhị tiểu thư lại nhịn không được yếu ớt mở miệng nói:
- Mẫu thân, vậy nếu như Thanh Chu ca ca năm nay thi đậu tiến sĩ, làm quan thì sao?
Tống Như Nguyệt lập tức hừ lạnh nói:.
- Nếu hắn thi đậu, gả Tiểu Điệp Thu Nhi Châu Nhi cho hắn làm thiếp, Thiền nhi và Tiểu Bách Linh cũng được, như thế vẫn chưa đủ sao? Hừ, nhiều người như vậy, đoán chừng thân thể hắn cũng nhận không nổi.
Bách Linh lập tức quyệt miệng nói:
- Phu nhân, người ta mới không muốn gả cho cô gia, cô gia bẩn.
Tống Như Nguyệt không tiếp tục để ý tới nàng, vụng trộm nhéo nhéo tay nhỏ của khuê nữ thứ hai nhà mình, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói:
- Nha đầu ngốc, tỷ tỷ ngươi còn ở đây, nàng và Thanh Chu ly hôn, ngươi bây giờ lại cùng Thanh Chu ân ái như vậy, kết quả ngươi lại ở trước mặt nàng gọi Thanh Chu là tỷ phu, ngươi để nàng nghĩ như thế nào? Mặc dù nàng có lẽ không quan tâm, nhưng ngươi cũng không thể kích động nàng như vậy...
Tần Nhị tiểu thư vội vàng thấp giọng nhận sai nói xin lỗi, thoạt nhìn như thật sự đã biết sai.
Nàng ngẩng đầu nhìn đối diện một chút.
Tần đại tiểu thư ngồi ở đối diện, cũng đang yên tĩnh nhìn nàng.
Tần Nhị tiểu thư lặng lẽ thè lưỡi ra với nàng.
Tần đại tiểu thư dời ánh mắt, nhìn về phía nơi khác, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết, vẫn không hề có một tia gợn sóng nào.
Đội ngũ rất mau đã vào thành.
Lúc này, mặt trời đã đi đến trên đỉnh đầu.
Trên đường phố, đám người rộn rộn ràng ràng, khua chiêng gõ trống, vô cùng náo nhiệt.
Trong hoàng cung.
Nữ đế Đại Viêm đã thay đồ thành hỷ bào đỏ chót của mình từ lâu, lúc này đang yên tĩnh đứng trước gương, kinh ngạc nhìn bản thân trong gương, ánh mắt tràn ngập phức tạp.
Sau khi vào thành, một đường chạy chầm chậm, lúc xế trưa, đội ngũ dựa theo canh giờ mà Khâm Thiên Giám lựa chọn, đến nội thành.
Đường đi ở nội thành, đám người rộn rộn ràng ràng, càng thêm náo nhiệt.
Lạc Thanh Chu thừa cơ tìm đại lý do, hạ kiệu, đầu tiên đi theo đội ngũ trong chốc lát, sau đó thừa cơ trà trộn vào trong đám người, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Đội ngũ xuyên qua con đường rộng rãi, tiếp tục tiến lên, rất mau đã tới bên dưới hoàng thành.
Cỗ kiệu lại dừng ở đầu cầu ngoài hoàng thành.
Lạc Thanh Chu đang chờ trong lòng đất ở đầu cầu lập tức thừa cơ chui vào cỗ kiệu.
Lập tức, trong kiệu vang lên một âm thanh.
- Nghiệt đồ, dám tiến vào dưới váy vi sư.
...
- Nhớ phải thay đổi kết cục, Tử Hà không thể chết, tốt nhất đừng để Tử Hà thích một con khỉ thối.
- Sư phụ, chỉ là chuyện xưa mà thôi, không cần phải coi đấy là thật.
- Vậy ngươi kể lại sinh động như thật, giống như là thật. Nhất định phải sửa lại kết cục, nếu không chuyện hôm nay ngươi chui vào váy vi sư, vi sư sẽ lan truyền ra ngoài!
...
- Vi sư đi đây, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Sư phụ, quần áo còn không cởi đâu.
- Nghiệt đồ, ngươi muốn...
- Hỉ bào của tân lang.
- À... Xoay người sang chỗ khác.
Tử Hà tiên tử rất nhanh đã cởi quần áo tân lang, thân ảnh lóe lên, chui vào lòng đất, biến mất không thấy.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của đại trưởng lão Ngô Hữu Tử:
- Phi Dương, ra thôi, phải cưỡi ngựa đi vào.
Lạc Thanh Chu lập tức thay đổi y phục, đeo mặt nạ lên, lại lấy gương ra cẩn thận chỉnh đốn một phen, mới vén rèm lên, đi ra ngoài, duỗi lưng một cái nói:.
- Buồn ngủ quá, vừa rồi chợp mắt trong chốc lát.
Ngô Hữu Tử mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nói:
- Vừa nãy không phải ngươi vừa đang thảo luận với ta, nữ tử xinh đẹp nhất trong tông môn là ai sao? Nhanh vậy đã ngủ rồi?
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ:
- ... A, đúng vậy a... Tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại đi sớm, cho nên buồn ngủ.
Ngô Hữu Tử nghe vậy, một mặt ta hiểu, cười nói:
- Tối hôm qua kích động ngủ không được đúng không? Không sao đâu, chờ bái thiên địa xong, ngươi lại đi nghỉ ngơi.
Lập tức lại thấp giọng nói:
- Nhất định phải nghỉ ngơi tốt, dưỡng tốt tinh thần, dù sao đêm nay còn phải cùng tân nương...
Lời trong miệng hắn đột nhiên dừng lại, cười nhìn về phía trước.
Đoan Vương Gia Nam Cung Khác tự mình dắt bạch mã tới, mặt tươi cười nói:
- Phi Dương, đến đây, cưỡi ngựa, uy phong một chút.
- Đa tạ Vương gia.
Lạc Thanh Chu chắp tay, đầu tiên là cúi đầu bái với bách tính đang tụ tập bên bờ sông hộ thành, lại quay người bái hoàng thành một cái, lúc này mới trở mình lên ngựa.
Tống Như Nguyệt đột nhiên hưng phấn ngoắc ở cách đó không xa nói:
- Sở công tử! Sở công tử!
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn sang.
Tống Như Nguyệt cười rạng rỡ nói:
- Sở công tử, chúc mừng ngươi hôm nay đại hôn! Tần gia chúng ta hôm nay đều đến, cố tình tới tham gia đại hôn của ngươi và Thánh thượng.
Mặt Lạc Thanh Chu mỉm cười, khẽ gật đầu, vì để đạt hiệu quả thật nhất, hắn đột nhiên hỏi:
- Tần phu nhân, hiền tế nhà ngươi đâu?