- Các ngươi tự xưng là Tiên Tông, lại tùy ý chà đạp tính mạng của dân thường, dùng máu tươi của dân thường để cho trải đường cho các ngươi, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Nữ tử lạnh nhạt nhìn nàng nói:
- Ngươi còn chưa tới cảnh giới đó, chờ ngươi đến cảnh giới đó rồi, tự nhiên sẽ hiểu, phàm nhân như sâu kiến, sinh mạng như cỏ rác. Ngươi giẫm chết một con kiến, ngươi sẽ cảm thấy mất mặt sao?
Xoạt!
Giữa hai hàng lông mày của Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên dấy lên một ấn ký Hỏa Diễm, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc mà nói:
- Thật có lỗi, cho dù ta đến cảnh giới đó, cũng tuyệt không cho phép các ngươi chà đạp bách tính Đại Viêm như vậy! Bởi vì ta, là người Đại Viêm!
Nữ tử cười lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra, chuyện này không thể thương lượng được nữa, đúng không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng.
- Rất tốt!
Nữ tử thân ảnh màu xanh lam, đột nhiên tiêu tán dần dần biến mất, âm thanh từ đằng xa truyền tới:
- Hai người các ngươi chuẩn bị nhận sự trừng phạt của tông môn đi, mặc kệ sự kiện kia có phải do các ngươi làm hay không. Còn có cả hoàng vị này của ngươi, chỉ sợ cũng ngồi không được mấy ngày...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đấm, váy đỏ trên người phần phật, đứng ở trên nóc nhà hồi lâu mới biến mất.
Nàng trở lại mật thất, ngồi ở trước bàn hồi lâu, lấy bảo điệp đưa tin ra, lần nữa nhắn tin cho người nào đó: 【 Sư tỷ, ngươi làm đúng, là ta nghĩ quá đơn giản. Trong tông môn có người tốt, cũng có người xấu, người đã xấu, ngươi cứ nhượng bộ cũng vô dụng. Ngày mai ngươi tới đi, ta có lời muốn nói cho ngươi. Ngươi vì người nhà của ngươi, ta vì quốc gia của ta, chúng ta đều là người Đại Viêm, ta hi vọng có thể ngồi xuống trò chuyện với ngươi một chút 】
Tin nhắn lập tức được gửi đi.
Nàng trầm ngâm trong chốc lát, vội vàng lại bổ sung một câu: 【 Nhưng hôn sự ngày mai, tuyệt đối sẽ không thay đổi! 】
Sau một hồi, tin nhắn đáp lại: 【 Đã biết 】
Ngoài cửa sổ, bóng đêm như mực.
Gió lạnh phất qua, thanh trúc khẽ run, rơi vào phía trên tuyết đọng, chậm rãi tuột xuống.
Lăng Tiêu Tông, Kiếm Phong.
Gió đêm thấu xương.
Lạc Thanh Chu trong huyệt động ấm áp tu luyện một canh giờ, rồi nghỉ ngơi một hồi, lại tiếp tục tu luyện.
Trời tờ mờ sáng lúc.
Hắn thu công pháp, Thần Hồn xuất khiếu, đi sông Vân Vụ.
Không biết Nguyệt tỷ tỷ còn ở Long Cung chờ hắn không?
Bên cạnh ao nước, một người hôn mê, một người ngủ say.
Bóng đêm còn chưa rút hết.
Trên bề mặt sông Vân Vụ, sương mù mông lung, một con thuyền nhỏ bỏ neo ở giữa sông.
Long Nhi ngồi ở mũi thuyền, nhìn có chút nhàm chán.
Khi Lạc Thanh Chu bay tới, nàng đang cúi đầu tại soi mặt vào làn nước, khi thì kiều mị cười một tiếng, khi thì nháy mắt, khi thì lại mân mê miệng nhỏ, khi thì lại uốn éo người, trên mặt làm rất nhiều biểu cảm quái dị.
Lạc Thanh Chu bay xuống nói:
- Đang làm gì vậy?
Long Nhi vội vàng đứng lên, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói.
- Còn tưởng rằng công tử sẽ không đến nữa chứ.
Nàng lại lập tức nói:
- Long Nhi học vẻ nũng nịu của hài tử nhân loại.
Lạc Thanh Chu nói:
- Học cái này làm gì?
Long Nhi chớp mắt nói:
- Câu dẫn công tử.
Lạc Thanh Chu:...
- Ờ... Nguyệt tỷ tỷ đi rồi sao?
Long Nhi nói:
- Tỷ tỷ tối hôm qua căn bản cũng không có đến.
Lạc Thanh Chu nghe vậy liền giật mình, trong lòng nói thầm: Nguyệt tỷ tỷ không phải tức giận rồi chứ?
Long Nhi hiếu kỳ nói:
- Công tử, tối qua ngươi đi đâu thế?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tu luyện.
Long Nhi nói:
- Long Cung cũng có thể tu luyện mà, nơi tu luyện ở chỗ Long Nhi có rất nhiều, công tử tại sao phải đi nơi khác tu luyện?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Muốn luyện một vài công pháp đặc biệt.
Long Nhi lại hỏi tiếp:
- Công pháp đặc biệt gì?
Lạc Thanh Chu dời đề tài, nói:
- Long Nhi, chúng ta có lẽ sẽ dọn nhà, vào trong kinh thành ở, nơi này không còn an toàn nữa.
Long Nhi nghe vậy sững sờ một chút, lập tức vui vẻ nói:
- Được được, Long Nhi cũng muốn đi nhìn nội thành phồn hoa.
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, nói:.
- Bên ngoài hoàng thành có một con sông hộ thành, mặc dù không lớn bằng Vân Vụ giang, nhưng cũng rất rộng rãi, độ sâu cũng đủ, có lẽ ngươi có thể ở nơi này. Đến lúc đó ta đi dò xét một chút lại nói, đoán chừng nơi đó có bố trí trận pháp.
- Ừm, vậy ta sẽ đi thông báo cho Tiểu Ngạc một tiếng.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ đêm tối đằng xa truyền đến âm thanh tấu nhạc.
- Hử, tiếng gì đây?
Long Nhi cũng nghe được tiếng nhạc, xoay người nhìn lại.
Lại một lát sau, âm thanh mới dần dần rõ ràng.
Long Nhi lập tức kinh ngạc nói:
- Lần trước lúc triều đình phái người đến Lăng Tiêu Tông đón, cũng có tiếng như vậy, lần này... A? Công tử!