Trúc Trúc: 【 Hình ảnh nào? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không nói chuyện nữa, ta đi đây 】
Trúc Trúc: 【 Oh 】
Lạc Thanh Chu không trả lời nữa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã dần biến mất.
Hắn do dự một chút, vẫn gửi tin nhắn cho ai đó: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngủ chưa? 】
Không ai trả lời.
Hắn lại nói: 【 Đêm nay ta muốn đi tông môn tu luyện, có lẽ không thể đi Long cung cùng ngươi học luyện khí 】
Một gian phòng nào đó, rèm cửa che lấp.
Thiếu nữ tuyệt mỹ mặc bạch y trắng như tuyết trên giường, cúi đầu nhìn ngọc thạch trong tay, nhìn hồi lâu, mới vươn ngón tay ngọc mảnh khảnh, trả lời: 【 Tùy 】
Dừng một chút, nàng lại viết trên ngọc thạch: 【 Vậy ngươi sau này cũng đừng đến tìm ta nữa 】
Sau khi viết xong, ngón tay ngọc của nàng dừng lại ở đó, dừng lại hồi lâu, rồi lại xoá hết đi.
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, hỏi ngươi một câu, nếu nhiều ngày ta không ra ngoài gặp ngươi, hoặc nhiều ngày không nhắn tin cho ngươi, ngươi có tức giận không? 】
Thiếu nữ im lặng trong chốc lát, trả lời: 【 Không đâu 】
Lạc Thanh Chu: 【 Được rồi, ta hiểu rồi 】
Ngón tay ngọc trắng như ngọc của thiếu nữ đặt trên ngọc thạch, dừng lại hồi lâu, tựa hồ muốn viết cái gì, cuối cùng cái gì cũng không viết ra.
Nàng hơi rũ lông mi, yên tĩnh hồi lâu, đang muốn thu hồi ngọc thạch trong tay, tin nhắn đột nhiên lại gửi tới.
Lạc Thanh Chu: 【 Nhưng ta nhớ 】
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn ba chữ này, nhìn hồi lâu, ngực đột nhiên nhói lên, một cỗ hàn khí dâng lên.
Nàng nhắm mắt lại, lại yên tĩnh hồi lâu, rồi chậm rãi mở mắt ra, trả lời: 【 Tu luyện thật tốt 】
Nàng nhìn về phía đầu ngón tay của mình, trên đầu ngón tay, ngưng kết một tầng hàn sương.
Lạc Thanh Chu cất bảo điệp đưa tin đi, lại ôm thiếu nữ trong ngực nằm trong chốc lát, chuẩn bị rời giường, trong ngực lại đột nhiên truyền đến một âm thanh nhu nhược:
- Thanh Chu ca ca, chàng rất thích vị Nguyệt tỷ tỷ kia sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn nàng, không biết nên trả lời như thế nào.
Thiếu nữ ôm chặt hắn, ôn nhu nói:
- Thật ra từ khi Vi Mặc quen biết Thanh Chu ca ca, Thanh Chu ca ca tuy rằng luôn gặp đủ loại nữ tử, tuy rằng luôn bởi vì các loại nguyên nhân, bất đắc dĩ mà cùng các nàng ở cùng một chỗ, bao gồm cả Vi Mặc. Nhưng trong lòng Vi Mặc hiểu được, cũng không có một người nào Thanh Chu ca ca thật sự chủ động thích, ngoại trừ vị Nguyệt tỷ tỷ kia...
Lạc Thanh Chu nói.
- Vi Mặc, ta và nàng ấy...
- Thanh Chu ca ca.
Thiếu nữ trong ngực nâng khuôn mặt thanh lệ lên, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn nói:.
- Chàng có thể lừa gạt của mình, nhưng, chàng không lừa được Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn nàng một cái, vuốt ve mái tóc của nàng nói:
- Còn sớm, tiếp tục ngủ đi, ta muốn ra ngoài tu luyện, đêm nay hẳn là sẽ không trở về. Ngày mai...
- Thanh Chu ca ca, vị Nguyệt tỷ tỷ kia..
- Đúng rồi Vi Mặc, tối hôm qua nàng không sao đâu chứ? Hôm nay nàng có cần uống thuốc không?
- Ta...
Thiếu nữ trong ngực đột nhiên tới chuyện tối hôm qua, hai má đột nhiên đỏ lên.
Lạc Thanh Chu thành công chuyển đề tài, thấp giọng nói:
- Nương tử nếu thích, sau này vi phu sẽ thường xuyên...
- Không cần...
Khuôn mặt thiếu nữ càng đỏ lên, cắn cắn môi phấn, xấu hổ nói:
- Thanh Chu ca ca, không cần. Bẩn...
Lạc Thanh Chu lập tức nghiêm mặt nói:
- Vi phu thường xuyên tu luyện, cả người đều là mùi hôi thối, đồ bẩn càng nhiều, nương tử cũng không nên ghét bỏ vi phu.
- Ô... Đừng nói nữa...
Thiếu nữ xấu hổ mặt đỏ tai hồng, trực tiếp chui vào trong chăn.
Lạc Thanh Chu lại ôm nàng hôn một hồi, rồi rời giường mặc quần áo, ra khỏi phòng.
Thu nhi không biết từ khi nào, đã canh giữ ở bên ngoài, thấy hắn đi ra, ôn nhu ngồi xổm xuống giúp hắn mang giày, thấp giọng hỏi:
- Cô gia, tối hôm qua...
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Thuốc còn không? Hôm nay lại nấu cho Nhị tiểu thư uống.
Thu Nhi gật đầu nói:
- Vẫn còn.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng nói:
- Tiểu thư vẫn rất muốn... Cùng cô gia làm phu thê chân chính, đáng tiếc...
Lạc Thanh Chu nhẹ giọng an ủi nói:
- Không sao đâu, không vội, bệnh của Nhị tiểu thư khẳng định có thể chữa khỏi.
Đánh răng rửa mặt một lúc, hắn mới ra cửa sau.
Mặt trời mọc ở phía sau thanh sơn, lặng lẽ thò ra một nửa gương mặt, sáng sớm trên mặt Vân Vụ giang, được rắc lên một tầng ánh sáng màu cam, lấp lánh.
Trên sườn núi phía sau núi, Tần nhị ca đã về nhà nghỉ ngơi.
Khi Lạc Thanh Chu đi tới dưới chân núi Lăng Tiêu Tông, Lệnh Hồ Thanh Trúc đã ở nơi đó chờ.
Tuyết vẫn chưa tan chảy.
Trong núi rừng, vẫn là tuyết trắng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, cao gầy yểu để đứng ở trên một tảng đá ven đường, từ trên cao nhìn xuống.