Lạc Thanh Chu đi theo nàng vào thạch thất, tiếp tục học tập luyện đan.
Sau khi một mình liên tục luyện chế ba lô đan dược, hắn rốt cục nắm giữ được bí quyết khống lửa vân vân.
Lò đan cuối cùng khai lô, đan dược bên trong rốt cục thành công.
Ba viên đan dược mượt mà bóng loáng, hương thơm xông vào mũi, kích thước bình thường, mặt trên tràn ngập sáng bóng, nhìn phẩm chất rất tốt.
Thân ảnh xanh nhạt lúc này mới âm trầm khen ngợi một câu:
- Vừa đủ tiêu chuẩn.
Nhưng trước khi đến, Long Nhi đã nói với Lạc Thanh Chu, luyện đan sư từ lúc mới bắt đầu học tập luyện đan, ít nhất cần nửa năm, mới có thể chân chính luyện thành một lò đan dược bình thường nhất, hơn nữa còn cần thiên phú.
Cho nên đối với lời khen ngợi hời hợt của Nguyệt tỷ tỷ, Lạc Thanh Chu có chút không phục, hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi học tập luyện đan, từ lúc mới bắt đầu đến khi luyện thành lò đan dược đầu tiên, mất bao lâu?
Thân ảnh xanh nhạt cúi đầu lau lò luyện đan, ngữ khí âm trầm nói:
- Một canh giờ.
Lạc Thanh Chu: - ….
Thân ảnh xanh nhạt thu hồi lò luyện đan, xoay người lại, nhìn hắn nói:
- Chính xác mà nói, là nửa canh giờ. Nửa canh giờ còn lại, ta ở bên cạnh luyện khí, không có thời gian mở lò.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Nguyệt... Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có phải biến thái không?
Thân ảnh xanh nhạt mặt không chút thay đổi đi về phía cửa, nói:
- Cố gắng tu luyện, tối mai dạy ngươi luyện khí.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, tối mai ta có việc, không...
Hắn còn chưa dứt lời, thân ảnh xanh nhạt đã đi ra ngoài cửa, biến mất không thấy.
Một đêm tu luyện, tất nhiên không cần phải nói kỹ.
Khi trời sắp sáng, Lạc Thanh Chu ra khỏi Long cung, trở lại trong phòng, thần hồn trở về cơ thể.
Trên sườn đồi phía sau ngôi nhà.
Tần nhị ca vẫn chăm chỉ tu luyện như trước.
Đại ca không còn nữa, hắn có thể cảm thấy sau này toàn bộ Tần gia, đều phải dựa vào hắn.
Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ trong ngực, suy nghĩ chuyện ngày mai.
Càng nghĩ càng phiền não.
Lúc trước cùng trưởng công chúa bái đường thành thân, hắn là phò mã, còn có thể tiếp nhận.
Bây giờ hắn ta là gì?
- Hoàng hậu, ‘Hoàng phi’ của nữ đế hay tiểu bạch kiểm của nữ đế?
Có lẽ đã những đại thần kia sau này xưng hô với hắn, đều không dễ dàng gì.
Cũng may, hắn lấy thân phận đệ tử đắc ý của Tông chủ Lăng Tiêu tông, cùng hắn thành thân, hơn nữa thuộc về thông gia, cũng không sợ những thành viên hoàng thất, đại thần trong triều khinh thường hắn.
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung lên.
Lúc này, không cần nhìn cũng biết là ai gửi tới.
Hắn lấy bảo điệp đưa tin ra.
Quả nhiên là sư thúc gửi tới: 【 Đến sớm một chút, mang ngươi đi học luyện đan 】
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Sư thúc, ngươi không nói cho sư phụ và sư thúc tổ, ta đã cùng người khác học tập luyện đan sao? 】
Trúc Trúc: 【 Không. Ngô sư thúc là luyện đan sư rất nổi danh ở Đại Viêm, nếu ngươi thật sự muốn học luyện đan, tốt nhất là cùng hắn học, bởi vì luyện đan cần rất nhiều chi tiết, người khác không chắc sẽ dạy cho ngươi toàn bộ 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc, nàng ấy không phải người khác 】
Trúc Trúc: 【 Nàng ấy là ai? Nương tử nhà ngươi? Hay hồng nhan tri kỷ của ngươi? 】
Lạc Thanh Chu không trả lời.
Tin nhắn lại gửi tới: 【 Ta đã nói trước, học luyện đan rất quan trọng, liên quan đến quá trình tu luyện sau này của ngươi. Loại chuyện này, tốt nhất nên tìm một người có thể tập trung dạy cho ngươi. Ngươi học hỏi từ nàng ấy, tâm viên ý mã (âm trí bất định, dễ xao động), ngươi có thể học được không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta không có tâm viên ý mã 】
Trúc Trúc: 【 Đến sớm một chút, tính tình Ngô sư thúc không tốt lắm đâu, sư thúc tổ tự mình đi nói chuyện, hắn mới đồng ý dạy ngươi, ngươi muốn để lại ấn tượng xấu cho hắn sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Được rồi 】
Trong khi đó.
Trong một tiểu viện khác, trong một căn phòng.
Trên chiếc giường nhỏ, một thiếu nữ mặc bạch y trắng như tuyết, đang ôm hai đầu gối, ngồi ở trong góc, trong tay cầm một khối ngọc thạch, đang yên lặng nhìn.
Lông mi thật dài của nàng nhẹ nhàng chớp chớp, mái tóc đen nhánh như gỗ mun, từ vai thơm buông xuống, dưới làn váy, lộ ra một đôi bắp chân trắng nõn mịn màng bóng loáng như ngọc, cùng một đôi bàn chân ngọc trắng nõn mê người.
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
Trúc Trúc: 【 Nhớ nói với gia đình ngươi một tiếng, buổi tối sẽ không trở về nữa
Lạc Thanh Chu: 【 Biết rồi 】
Trúc Trúc: 【 Ngày mai thành thân, gia đình ngươi có đi không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không đi 】
Trúc Trúc: 【 Không có người nhà đi cùng, những người trong triều đình sẽ nói ngươi không tôn trọng trưởng công chúa và hôn sự này 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc ngươi đừng nói nữa, ta không muốn hiện lên hình ảnh đó trong đầu 】