- Lạc công tử, gần đây ở nhà đọc sách gì? Có sách gì thú vị, có thể giới thiệu cho ta xem một chút sao?
Tống Tử Hề ngồi xuống đối diện, chủ động mở miệng nói.
Lạc Thanh Chu thong dong nói:
- Đều là sách chuẩn bị thi cử, Tứ thư Ngũ kinh, văn hóa Đại Viêm các loại, đoán chừng Tống cô nương cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Tống Tử Hề nghe vậy cười một tiếng, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nhẹ giọng:
- Lạc công tử, ta gần đây nghe nói, chuyện xưa « Tây Sương Ký » lưu truyền trong giới tiểu thư nhà giàu, bọn họ khen không dứt miệng. Nghe nói phiên bản đầu tiên, là từ Tần phủ lưu truyền ra, Lạc công tử có biết không?
Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh:
- Tại hạ chưa nghe nói qua.
Hẳn là vị nhạc mẫu đại nhân kia khoe khoang đi.
Tống Tử Hề cười cười, cũng không tiếp tục truy vấn, nói:
- Lạc công tử, tài hoa của ngươi, ta biết. Chút nữa những tài tử phía dưới muốn tỷ thí thi từ, Lạc công tử cũng không nên bỏ lỡ nha. Tin tưởng tài hoa của Lạc công tử đêm nay nhất định có thể một tiếng kinh người, A Tử rửa mắt mong chờ.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, Châu nhi đột nhiên bước nhanh tới, đi qua bên cạnh hắn rồi nhìn lại, lại nhìn Tống Tử Hề một chút, không nói gì, bước nhanh đi đến trước bàn những thiếu nữ kia nói:
- Tiểu thư, phu nhân gọi người xuống dưới.
Thu nhi đứng hầu bên cạnh Tần Vi Mặc thấp giọng hỏi:
- Chuyện gì?
Châu nhi có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Có vị Đường công tử ở dưới cùng phu nhân nói chuyện, còn hỏi tiểu thư, cho nên phu nhân để nô tỳ đến gọi tiểu thư xuống dưới.
Tần Vi Mặc hơi ngẩn ra, lập tức lông mày cau lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Nàng cơ hồ là vô ý quay đầu, nhìn về phía Lạc Thanh Chu bên này.
- Tiểu thư, phu nhân đang chờ.
Châu nhi có chút nóng nảy.
Nàng sợ tiểu thư quật cường không đi xuống, phu nhân sẽ xấu mặt trước mặt mọi người, tính cách phu nhân thích sĩ diện, nàng tuyệt đối là chịu không nổi.
Tần Vi Mặc ngược lại là không để cho nàng khó xử, nhẹ gật đầu, nói xin lỗi với các thiếu nữ khác, Thu nhi nâng đỡ, rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc đi đến bên cạnh Lạc Thanh Chu, nàng dừng bước, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, ngươi có thể giúp ta cùng nhau xuống dưới không?
Giọng nói mang một tia cầu khẩn.
Lạc Thanh Chu không do dự, đứng dậy, chắp tay cáo từ Tống Tử Hề.
Tống Tử Hề khẽ mỉm cười nói:
- Tống di có chuyện tìm các ngươi, vậy các ngươi đi xuống trước đi, chút nữa chúng ta cũng xuống dưới, đoán chừng tỷ thí thi từ cũng sắp bắt đầu.
Lạc Thanh Chu đi theo Nhị tiểu thư tâm sự nặng nề, chậm rãi đi xuống lầu.
Dưới lầu, nghệ nhân từ thanh lâu mời tới đang đánh đàn.
Màn sa mỏng khẽ che, thân ảnh đánh đàn như ẩn như hiện sau màn che, tựa hồ khiến người ta cảm thấy cảm giác thần bí, câu người tìm tòi hư thực.
Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Tần nhị tiểu thư, đi tới bên phải gần cửa sổ.
Tống Như Nguyệt đang một mình ngồi đó, một thanh niên mặc nho sam đứng trước bàn, trong tay cầm quạt xếp, đang cúi đầu, tao nhã lễ phép nói chuyện với nàng.
Thanh niên kia thân cao trung đẳng, bộ dáng tuấn lãng, khí chất cũng không tệ, trên mặt mỉm cười khiến người ta thoải mái, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, nhìn ôn tồn lễ độ.
Tống Như Nguyệt vừa cùng hắn nói chuyện, vừa thỉnh thoảng đánh giá hắn.
- Mẫu thân.
Thu nhi đỡ Tần Vi Mặc, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Thanh niên kia nghe tiếng nghiêng người quay qua, nhìn về phía nàng, lập tức ánh mắt sáng lên, năm ngón tay cầm quạt xếp có chút dùng sức, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép như cũ, ánh mắt rất nhanh nhìn xuống đất.
Tống Như Nguyệt mở miệng nói:
- Vi Mặc, vị này là Đường công tử.
Sau đó lại nói với thanh niên kia:
- Gia Tùng, đây là nữ nhi của ta - Vi Mặc, cầm kỳ thư họa, đều hiểu sơ một chút, chính là tính tình thích yên tĩnh, thích ở trong phòng, không nguyện ý ra ngoài giao lưu với người khác.
Đường Gia Tùng lập tức cúi đầu chắp tay nói:
- Tần cô nương, nghe qua phương danh, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu. Mấy bài thơ kia của Tần cô nương, tại hạ mỗi ngày đều đọc. Thật sự là bậc tu mi không thua đấng mày râu, so với những nam tử kia, cũng không kém bao nhiêu.
Tần Vi Mặc hơi cúi đầu, cũng không nói chuyện.
Lúc này, chủ trì thi hội đêm nay, thanh lâu đầu bài múa lượn mềm mại đi lên đài, cười tuyên bố đại hội đấu thơ đêm nay bắt đầu.
Nhóm văn nhân tài nữ tụ tập dưới đài, đều vỗ tay chào mừng.
Tống Như Nguyệt nói với Vi Mặc:
- Tới ngồi xuống, chút nữa nhìn Gia Tùng làm thơ.
Đường Gia Tùng vội vàng cười nói:
- Cũng mong Tần cô nương đừng chê cười, tại hạ tài sơ học thiển, cũng không thể so với những tài tử kia, chút nữa cũng chỉ tham gia náo nhiệt mà thôi.
Tần Vi Mặc lễ phép nhẹ gật đầu với hắn, được Thu nhi nâng đỡ, mềm mại ngồi xuống bên cạnh.