Có thiếu nữ bởi vì vừa rồi cười quá trớn, gương mặt tự giác đỏ lên.
- Tiểu lang quân tuấn tú quá!
Có thiếu nữ hai mắt tỏa sáng, nói khẽ với đồng bạn.
Vừa rồi còn huyên huyên náo náo, trong nháy mắt an tĩnh lại.
Mấy thiếu nữ ngồi đoan trang lại, trên mặt lộ ra ý cười thận trọng, trong lòng âm thầm suy đoán thiếu niên này là ai.
- Vi Mặc.
Mấy thiếu nữ chào hỏi Tần Vi Mặc, đều nói với nàng mấy câu xã giao chào hỏi.
Đồng thời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên dừng ở cách đó không xa kia, trong lòng âm thầm nghi hoặc sao hắn lại không tiến đến.
Nhìn y phục và khí chất hắn, hẳn là một người thư sinh, cũng không phải là hạ nhân tùy tùng.
Trong đó một thiếu nữ váy lam quen biết Lạc Thanh Chu, thấp giọng nói:
- Vi Mặc, tỷ phu ngươi nhìn giống như thẹn thùng, không dám tới sao?
Thiếu nữ váy lam mấy ngày trước đây ở tụ bảo các mời Lạc Thanh Chu, Tống Tử Hề.
- Tỷ phu?
- Vị công tử đó là tỷ phu Vi Mặc?
- A Tử, hắn chính là vị Lạc công tử ngươi nói?
Mấy thiếu nữ khác nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời, trong lòng đều âm thầm có chút tiếc nuối.
Thì ra đã sớm thành thân, hơn nữa còn ở rể nữa.
Tống Tử Hề nhẹ gật đầu, đứng dậy chủ động chào hỏi Lạc Thanh Chu:
- Lạc công tử, vừa rồi ta và các tỷ muội còn đang nói về ngươi. Câu đông qua tuyết trắng vẫn vấn vương, rung cành hoa rụng khắp muôn phương, tất cả mọi người tán thưởng không thôi đó.
Mấy thiếu nữ đều thận trọng nhẹ gật đầu, coi như chào hỏi.
Lạc Thanh Chu rất lễ phép chắp tay, thấy bên cạnh có chỗ trống, hỏi một nha hoàn bày ra điểm tâm nói:
- Ta có thể ngồi chỗ này sao?
Nha hoàn kia nghe vậy gật đầu nói:
- Công tử xin cứ tự nhiên, nơi này không có khách nhân ngồi.
Lạc Thanh Chu nói cám ơn, ngồi xuống bên cạnh.
Cứ đứng đó thì cũng ngại.
Bên kia đều là nữ tử, mà cũng không có chỗ ngồi, hắn đi qua cũng không tiện.
Tần Vi Mặc thấy hắn ngồi xuống bên kia, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói chuyện, lại nhịn lại.
Mấy thiếu nữ khác vừa cười hàn huyên.
Mạnh Vũ Lam cùng mấy thiếu nữ nói một tiếng, để các nàng chăm sóc Vi Mặc cho tốt, lại đi tới chỗ Lạc Thanh Chu, cười nói:
- Lạc công tử, có gì cần, cứ việc phân phó nha hoàn. Ta còn phải xuống dưới tiếp đãi khách nhân, xin lỗi không tiếp được.
Lạc Thanh Chu đứng lên nói:
- Mạnh cô nương cứ đi làm việc của mình.
Mạnh Vũ Lam cười cười, nhìn hắn một chút, rồi bước nhanh rời khỏi, đoản đao bên hông trước sau lắc lư, phá lệ bắt mắt.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống, trong lòng không khỏi nghĩ đến trên sách nói.
Võ giả bây giờ, đại đa số tu tập võ kỹ đều là quyền cước kỹ năng.
Những người tu luyện binh khí, thuộc về số ít.
Bởi vì binh khí quá đắt.
Binh khí bình thường, võ giả đương nhiên mua được.
Nhưng binh khí võ giả dùng, cũng không phải binh khí bình thường.
Có thể chiến đấu với võ giả đương nhiên cũng là võ giả, lợi hại như yêu thú, binh khí bình thường căn bản khó đối phó được đối phương cũng không thể làm tổn hại đối phương, cầm ở trong tay ngược lại sẽ bó tay bó chân.
Giai đoạn luyện gân giống hắn bây giờ, cầm một thanh dao phay hoặc là đao kiếm bình thường, căn bản khó mà khiến hắn bị thương, ngược lại sẽ trì hoãn thời cơ tấn công tốt nhất.
Nếu võ giả lợi hại hơn, những đao kiếm bình thường kia, càng bất lực.
Về phần yêu thú, da càng dày thịt càng thô, đao kiếm bình thường khó thương tổn nó chút nào.
Cho nên võ giả muốn tu luyện binh khí, chỉ có thể dùng chuyên môn dùng vật liệu đặc thù luyện chế, hơn nữa còn phải dựa vào luyện khí đại sư khắc họa phù văn vũ khí, mới có thể dùng.
Nhưng vũ khí đó, giá cả đều cực kì đắt đỏ.
Võ giả bình thường, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cho nên, vẫn nên thành thành thật thật luyện tập quyền cước công pháp đàng hoàng.
Huống hồ, quyền cước tu luyện tới cực hạn, bản thân chính là vũ khí cực kỳ lợi hại, lực bộc phát so với vũ khí càng thêm linh mẫn.
Vừa rồi thanh đoản đao bên hông Mạnh gia tiểu thư kia, không biết nàng chuyên tu vũ khí, hay lấy ra trang trí, hay là hỗ trợ chiến đấu.
Lạc Thanh Chu ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn du khách dưới ánh đèn qua lại bên bờ sông, trong đầu nghĩ đến chuyện tu luyện.
Dưới lầu, tựa hồ đã bắt đầu biểu diễn tiết mục.
Tiếng rất nhiều người ồn ào, tiếng vỗ tay, liên tiếp vang lên.
Nơi hẻo lánh các thiếu nữ vẫn trò chuyện không ngừng.
Lạc Thanh Chu đang muốn đọc lại một ít luyện gân kỹ xảo, bên cạnh đột nhiên lướt qua một làn gió thơm.
Tống Tử Hề váy áo màu lam dáng người thướt tha, cười mỉm đi tới, nói:
- Lạc công tử, nhìn một mình ngươi ngồi ở đây quá tịch mịch, ta có thể ngồi xuống nói chuyện với ngươi không?
Lạc Thanh Chu đương nhiên không có lý do từ chối, nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn toà lầu khác.
Tần Vi Mặc cũng vừa lướt mắt tới, trong mắt lộ ra vẻ áy náy và vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như đang nói: Tỷ phu, không phải Vi Mặc không đến với ngươi, đi không được...