Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2118: Dương Thần và Võ Thần, Nguyệt tỷ tỷ tu hồn, ta luyện thể (4)




- âm nhạc có thể ảnh hưởng đến tâm trạng, ta nghĩ rằng ngươi nên thổi mấy bản có giai điệu dễ chịu.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nắm ngọc tiêu, xoay người lại nhìn hắn nói:

- Tâm tình ta không tốt, tại sao phải vì ngươi mà tấu bản vui vẻ?

Lạc Thanh Chu:

- Sư thúc, ngươi bị sao vậy?

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía động phủ, rầm rầm nói:

- Châu ngọc ở bên cạnh.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra.

Châu ngọc ở bên cạnh, cảm thấy bản thân thật kém.

Hắn vội vàng đuổi theo nói:

- Sư thúc không cần như thế, nàng thật sự chỉ là chị vợ của ta, không phải nương tử ta. Nhưng dù có là thật, sư thúc cũng không cần phải tự ti xấu hổ, sư thúc đã rất xinh đẹp, hơn nữa...

Hắn liếc mắt nhìn bộ ngực cao vút của nàng, nói:

- Hơn nữa dáng người của sư thúc cũng rất tốt, thật sự rất tốt.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:

- Ta thấy, nàng cũng thật sự rất tốt.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Đúng rồi sư thúc, ngươi đã từng nghe nói Phiêu Miểu Tiên Tông, hoặc Bồng Lai tiên đảo chưa?

Hắn lập tức chuyển chủ đề.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy thần sắc trầm xuống, nhìn hắn nói:

- Ngươi nghe nói ở đâu?

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Sư thúc biết sao? Ngươi có thể nói với ta một vài thông tin về chúng được không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, mở cửa động ra, nói:

- Vào nói đi. Đúng rồi, ngày mốt ngươi phải thành thân, đúng không? Vào đêm trước ngày đó nhớ lại đây, cầm thêm cái hy bào kia của ngươi nữa.

- Sư thúc, ngươi... Ngươi muốn làm gì?

- Không làm gì, kiểm tra kích thước. Nếu không vừa, ta giúp ngươi sửa.

- Vừa, rất vừa người, ngày hôm qua ta đã mặc thử rồi.

- Mặc hay không, ngươi tự quyết định. Ta chỉ biết một số tin tức về hai nơi mà ngươi nói thôi.

-......

Oanh!

Quyền mang chói mắt, bắn ra.

Vách đá cách đó trăm thước bị đánh vỡ lõm sâu thành một cái động sâu không thấy đáy.

Trên đỉnh núi Kiếm Phong.

Lạc Thanh Chu đang trần nửa người, tu luyện quyền pháp Long nhi cho hắn.

Gió lạnh thấu xương thổi vào người hắn, nhưng cả người hắn lại nóng hổi.

Mặt trời sáng sớm chiếu xuống một mảnh ánh sáng màu vàng, rơi trên cơ thể đầy mồ hôi của hắn, sáng lấp lánh, đặc biệt mê người.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, đứng ở trên vách đá cách đó không xa, yên tĩnh nhìn.

Oanh! Ầm ầm! Ầm ầm!

Nắm đấm của Lạc Thanh Chu càng ngày càng nhanh, uy lực bộc phát cũng càng lúc càng lớn.

Biển mây phía trước, bị quyền mang nổ tung đánh vỡ thành từng mảnh.

Vách đá xung quanh cũng đều bị đán tan tành.

Kiếm Phong có hộ phong trận pháp, còn có một Tông Sư khác.

Cho nên, hắn tu luyện ở chỗ này cũng không cần cố kỵ gì, cũng không cần giữ lại, tu luyện vui sướng đến run người.

Buổi sáng tu luyện quyền pháp, buổi chiều hấp thu thiên địa nguyên khí.

Buổi trưa nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, sau đó tiếp tục tu luyện.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lâu lâu sẽ xuất hiện cách đó không xa, chỉ đứng ở nơi đó yên lặng nhìn hắn, cũng không quấy rầy.

Thời gian trong ngày, cực kỳ ngắn ngủi.

Trong nháy mắt đã đến chạng vạng.

Lạc Thanh Chu thu công, thở ra một hơi trắng, chậm rãi mở mắt ra.

Hoàng hôn buông xuống chân trời, khuôn mặt đỏ bừng, giống như thiếu nữ sắp về nhà lại lưu luyến người yêu.

Tuyết trên đỉnh núi không có dấu hiệu tan chảy.

Trên cây thông xanh tươi như trước, tuyết trắng xóa, dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt đặc biệt xinh đẹp.

Lạc Thanh Chu cảm thấy cảnh tượng lúc này thật tuyệt, vì thế lấy bảo điệp đưa tin ra, chụp lại một cảnh này gửi cho Nguyệt tỷ tỷ.

Hơn nữa kèm một dòng tin nhắn: Trời chiều đẹp vô hạn, mắt say lờ đờ chiếu thanh tùng

Tối qua trên chiếc thuyền nhỏ, cuối cùng Nguyệt tỷ tỷ cũng đồng ý đưa hắn vào danh sách bạn tốt.

Một lát sau.

Tin nhắn trả lời: Có chuyện gì? .

Lạc Thanh Chu nói: Không sao đâu, chỉ là vừa rồi tu luyện xong, nhìn thấy phong cảnh nơi này không tệ, cho nên chụp lại gửi cho Nguyệt tỷ tỷ cùng xem

Nguyệt tỷ tỷ: .

Lạc Thanh Chu: Chỉ có vậy thôi sao?

Đối phương không trả lời.

Lạc Thanh Chu lại chờ đợi một lát, mới cất bảo điệp đưa tin, chuẩn bị rời đi.

Khi hắn xoay người, Lệnh Hồ sư thúc đang yên lặng không tiếng động đứng ở phía sau hắn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư thúc, ta muốn về nhà.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn thoáng qua lồng ngực dính đầy mồ hôi của hắn, nói:

- Đi tắm rửa trước đi.

Lạc Thanh Chu nói.

- Không cần, ta trở về tắm là được, miễn làm bẩn bồn tắm của sư thúc.

Lệnh Hồ Thanh Trúc híp mắt lại, nói:

- Ngươi cho rằng ngươi chưa từng làm bẩn nó sao?

Lạc Thanh Chu: - ...

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn, trầm mặc một chút, nói:

- Buổi tối hôm sau, nhớ đến sớm một chút. Thần hồn của ta đã thăng cấp đến Phân Thần Cảnh, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau thần hồn xuất khiếu... Tu luyện.