Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ngươi đã đi qua? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đã từng đi qua, ta đã ở đó chữa trị vết thương 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Tại sao không đến tìm ta? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta chỉ sợ liên luỵ đến mọi người 】
Mỹ Kiêu: 【 Ngươi trực tiếp từ dưới lòng đất đến phòng của ta, ai biết được? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Vậy chờ lần sau ta tới, sẽ đi tìm ngươi, được không? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Trả lời câu hỏi đầu tiên của ta, bên nào mới là chân của ta? 】
Lạc Thanh Chu im lặng: 【 Ngươi không cho ta nhìn kỹ 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Trách ta? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không phải, chờ lần sau ta nhìn kỹ, ghi nhớ trong đầu 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Có muốn nhìn Tuyết Y kỹ lại không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Được chứ? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ngươi chờ đó? 】
Lạc Thanh Chu cười cười, lại tán gẫu với nàng vài câu, mới cất bảo điệp đưa tin đi, sương mù trong lòng cũng vơi bớt đi phần nào.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng.
Hắn lại nằm một hồi, rồi mới nhẹ nhàng rời giường, để lại một tờ giấy trên bàn.
Hắn chuẩn bị đi Lăng Tiêu tông tu luyện.
Nguyệt tỷ tỷ nói, nếu như luyện thể và tu hồn, hắn muốn chọn một, như vậy, thì chọn luyện thể.
Luyện thể còn khó hơn tu hồn, nhưng nếu tu luyện thành công, thực lực sẽ cường đại hơn tu hồn.
Người luyện thể, khí huyết cường đại, rất khắc chế người tu hồn.
Hơn nữa, hắn có lôi điện càng khắc chế thần hồn hơn, cho nên, hắn luyện thể mới là thích hợp nhất.
Đương nhiên, nếu như có thể tu luyện cả hai, đương nhiên là tốt nhất.
Dù sao một vài công pháp thần kỳ, chỉ có người tu hồn mới có thể sử dụng.
Phập! Phập phập! Phập phập!
Trong tiểu viện truyền đến âm thanh Châu Nhi phi đao.
Lúc Lạc Thanh Chu đi xuống hành lang, nàng đang giơ phi đao trong tay lên, trong miệng đang nói thầm cái gì đó, đợi sau khi nhìn thấy hắn, nhất thời hoảng sợ run lên, phi đao trong tay run rẩy, từ trong tay rơi xuống.
Không đợi phi đao rơi trên mặt đất, Lạc Thanh Chu duỗi tay ra, phi đao kia đột nhiên xoay chuyển phương hướng, bay vào lòng bàn tay hắn.
Châu Nhi cúi đầu, tựa hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua, khắp khuôn mặt đều đỏ lên, tai cũng ửng hồng.
Lạc Thanh Chu đi tới trước mặt nàng, đem phi đao trả lại cho nàng, nhẹ giọng nói:
- Độ chính xác không thể bắt bẻ, nội lực còn phải tăng cường. Nàng ấy có dạy ngươi đao ý không?
Châu Nhi lo lắng nhận phi đao, lắc đầu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên khom lưng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
- Để cô gia đi nói với nàng ấy giúp ngươi, được không? Có phải là Bách Linh không?
Châu Nhi giật mình một chút, cuống quít lắc đầu, lại gắt gao khép chặt cái miệng nhỏ nhắn, không nói một tiếng.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm vào nàng trong chốc lát, đưa tay xoa xoa đầu nàng, nói:
- Cái miệng của bánh bao nhỏ thật chặt. Không sao, dù sao cô gia cũng sẽ giúp ngươi mở ra.
Nói xong, hắn lại xoa đầu nàng một chút, rồi ra khỏi tiểu viện.
Lúc đi tới chân núi Lăng Tiêu Tông, trời đã sáng.
Hắn đi về phía sau núi, suy nghĩ một chút, vẫn lấy bảo điệp đưa tin ra, gửi tin nhắn cho sư thúc trước: 【 Sư thúc, hôm nay ta lên núi tu luyện 】
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Ồ, ngươi đến đi 】
Lạc Thanh Chu đang muốn cất bảo điệp đưa tin đi, suy nghĩ một chút, lại gửi một tin nhắn qua: 【 Sư thúc, ta thật sự muốn tu luyện 】
Trúc Trúc: 【 Ta biết, đêm qua ngươi đốt vàng mã bên bờ sông, ta thấy 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc còn thấy gì nữa? 】
Trúc Trúc: 【 Nhìn thấy thê tử nhu nhược dịu dàng của ngươi, còn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nữ mà ngươi từng nói. Trước đây khi ngươi nói với ta và sư phụ ngươi, chúng ta còn không tin tưởng lắm, nhưng bây giờ, ta tin rồi, mặc dù chỉ mới nhìn thấy một bóng lưng và bên mặt mơ hồ của nàng 】
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ: 【 Sư thúc, ta cần phải giải thích một chút, người kia bây giờ chỉ là chị vợ của ta thôi 】
Trúc Trúc: 【 Không cần phải giải thích, chuyện sớm hay muộn 】
Lạc Thanh Chu vội vàng chuyển đề tài: 【 Tối hôm qua khi chúng ta đốt tiền vàng bên bờ sông, sư thúc có thấy thần hồn trên trời không? 】
Trúc Trúc: 【 Không 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc, lát nữa ta còn có một số việc phải hỏi ngươi, chuyện về những tông môn bí ẩn kia 】
Trúc Trúc: 【 Ta và sư phụ ngươi, cũng đang muốn nói với ngươi, dù sao ngươi cũng đã là Tông Sư rồi 】
Lạc Thanh Chu lập tức cất bảo điệp đưa tin đi, bước nhanh về phía trước.
Đương nhiên khi hắn đi tới Kiếm Phong, Lệnh Hồ Thanh Trúc đang mặc thanh y phiêu phiêu đứng ở bên vách đá thổi tiêu.
Lạc Thanh Chu đi tới phía sau nàng, im lặng đứng, cũng không quấy rầy.
Đợi nàng dừng lại, hắn mới mở miệng nói:
- Sư thúc, khúc nhạc này của ngươi có chút u sầu cùng bi thương.