Đoan Vương Nam Cung Khác nhanh tay bắt một tên thái giám trong cung, lớn tiếng hỏi:
- Vĩnh Diên cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ rốt cuộc băng hà như thế nào?
Thái giám trẻ tuổi kia sắc mặt trắng bệch, lạnh run nói:
- Nô tài, nô tài cũng không biết...
- Phế vật!
Nam Cung Khác giận mắng một tiếng, lập tức mang theo mọi người vội vàng chạy về phía Vĩnh Diên cung.
Tường viện bên ngoài Vĩnh Diên cung, đã bị sụp đổ, bên trong từng là cung điện nguy nga, giờ phút này đều sụp đổ thành phế tích, thống khổ rên rỉ ở trong biển lửa đáng sợ.
Xung quanh đứng đầy ngự lâm quân, thủ vệ, thái giám, cung nữ.
Mà ở phía trước, một thân ảnh mặc hỉ bào đỏ thẫm, được đám hộ vệ vây quanh ở chính giữa, cực kỳ bắt mắt.
Thái hậu cũng ở đó, nhưng giờ phút này đang được Trưởng Tôn Uyển Nhi nâng đỡ, khóc đến chết đi sống lại.
Nam Cung Khác thấy một màn này, lập tức quát tháo đám người, vội vàng đi tới, trong miệng lại phát ra tiếng khóc rống, nước mắt lập tức chảy xuống.
- Thái hậu, Hỏa Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ làm sao có thể... Làm thế nào hắn có thể đột nhiên băng hà được chứ? Tại sao một đám cháy lớn có thể bùng phát ở đây?
Các thành viên hoàng thất khác, cũng đều bi thương hỏi thăm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh như băng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn ngọn lửa phía trước, không nói một lời.
Thái hậu khóc đến mức muốn ngất xỉu, đương nhiên không có cách nào trả lời.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên có một thân ảnh cao lớn đi ra, thân mặc khải giáp, trên cổ có một vết kiếm cứa qua, vẻ mặt bi thống nói:
- Hồi bẩm Đoan Vương gia, bệ hạ là bị Tử Kim Đạo nhân, Quan chủ Tử Kim Quan ám sát... Trận hoả hoạn này, cũng là do hắn...
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi, thần sắc khác nhau.
Nam Cung Khác nghi ngờ nhìn hắn nói:
- Nguyên thủ lĩnh, Tử Kim đạo nhân làm sao có thể đột nhiên ám sát bệ hạ? Hắn không phải cực kỳ được bệ hạ ân sủng, đối với bệ hạ trung thành tận tâm sao?
Nguyên Trọng đỏ mắt nói:
- Tử Kim đạo nhân tu luyện tà pháp, chúng ta vừa rồi phát hiện rất nhiều thi thể trong mật thất dưới lòng đất. Thảm không nỡ nhìn... Có thể hắn đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, hoặc là bị người sai khiến, cho nên mới hạ sát thủ...
Nam Cung Khác nhíu mày, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía trận hoả hoạn phía trước, lập tức, ánh mắt lại nhìn về phía thân ảnh đỏ rực lạnh lẽo mà bình tĩnh kia.
- Bổn vương đã sớm biết! Đã sớm biết lão đạo sĩ kia là một người tà ác! Lúc trước bổn vương còn khuyên bệ hạ, đáng tiếc bệ hạ không nghe, ai...
Nam Cung Khác đột nhiên lau nước mắt, vẻ mặt đau đớn vô cùng.
Lúc này, các thân vương quận vương cùng các đại thần khác, nghe được tin tức, cũng đều vội vàng liên tục chạy tới, nhìn một màn trước mắt này, đều vừa sợ vừa bi thương.
- Làm sao có thể như vậy... Làm sao có thể như vậy...
- Bệ hạ tuổi còn trẻ, sao lại đột nhiên băng hà...
- Trời không phù hộ cho Đại Viêm ta.
Tất cả mọi người đều bi thương không thôi.
Lúc này, thừa tướng Tả Chinh tóc hoa râm, lau nước mắt, chắp tay nói:
- Thái hậu, bệ hạ đột nhiên băng hà, chúng ta đều vô cùng đau lòng. Nhưng, quốc gia không thể một ngày không có vua, kính xin Thái hậu lấy lại tinh thần, trước tiên lập vua mới, ổn định triều thế, để dân chúng có thể yên tâm.
Vừa nghe lời này, bầu không khí đột nhiên ngưng tụ.
Thái độ của mọi người đều khác nhau, vừa bi thống khóc, vừa ngẩng đầu lên.
Thừa tướng lên tiếng, các lão thần khác, cũng đều lập tức phụ họa:
- Đúng vậy thái hậu, quốc gia không thể một ngày không có vưa, hiện giờ biên cảnh Đại Viêm rung chuyển bất an, các nước láng giềng khác cũng như hổ rình mồi, phải nhanh chóng xác định vua mới, để an ổn lòng dân.
Thái hậu Trưởng Tôn Thị khóc nức nở, lại khóc hồi lâu, ánh mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, dưới sự dìu đỡ của Trưởng Tôn Uyển Nhi, đứng thẳng người, bi thương nói:
- Các vị nhìn nên xử lý thế nào đây, bổn cung là người trong hậu viện, làm sao hiểu quốc gia đại sự, càng không dám vọng tưởng lập vị vua mới. Nếu lập nhầm người, đến lúc đó bổn cung phải nói sao với tiên đế đây, làm sao có thể giải thích với hoàng nhi đáng thương của bổn cung đây.
Tả Chinh hơi trầm ngâm, liền nói:
- Thái hậu, các vị vương gia, các vị đồng liêu, vậy hôm nay chúng ta liền đề cử mấy người, để thái hậu và mọi người thảo luận một chút, nếu có thể, vậy mau chóng lập đi.
Những người khác đều phụ họa nói:
- Thừa tướng nói rất đúng, quốc sự gấp gáp, nhất định phải nhanh chóng xác lập.
- Thừa tướng đức cao vọng trọng, trước tiên đề cử một người đi.
- Tuân lệnh, chúng ta nghe thừa tướng trước.
Tả Chinh thấy mọi người tựa hồ đều có cố kỵ, chỉ đành nhân từ không nhường nói.