Hạ Thiền đi theo phía sau, nhìn ba người một cái.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu tái nhợt nói:
- Lạc Thanh Chu...
Lạc Thanh Chu vẫn không quay đầu lại, mang theo Hạ Thiền đi tới cửa Vĩnh Diên cung.
Lý Quý cười như không cười nhìn hắn một cái, nói:
- Lạc công tử, mời...
Ba!
Không đợi hắn nói xong, Lạc Thanh Chu hung hăng tát vào mặt hắn.
Lý Quý vừa sợ vừa giận, ôm hai má nói:
- Lạc công tử, ngươi, tại sao vậy?
Bốp! Bốp! Bốp!
Lạc Thanh Chu lại liên tục tát hắn ba cái, sau đó nhìn hắn nói:
- Không vì sao, chỉ là cảm thấy ngươi không dám đánh trả, cho nên muốn đánh ngươi.
Lý Quý nhất thời cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Thanh Chu không để ý tới hắn nữa, mang theo Hạ Thiền, sải bước vào cửa.
- Đóng cửa lại.
Lý Quý lập tức cắn răng, oán hận nói, trên mặt lộ ra vẻ oán độc dữ tợn.
Két!
Cổng cung điện đóng lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở bên ngoài nhìn một màn này, trong lòng run rẩy.
Bầu trời tối tăm.
Giống như quảng trường cỡ nhỏ trong đình viện, ngự lâm quân mặc áo giáp, chỉnh tề đứng ở dưới hai bên góc tường, lạnh lùng nghiêm trang, yên tĩnh không tiếng động.
Thủ lĩnh Ngự Lâm quân Nguyên Trọng, tay vịn chuôi đao bên hông, tựa như một tượng đá, không nhúc nhích đứng ở trong đó.
Trên hành lang cách đó không xa, vài thái giám cúi đầu khom lưng, chậm rãi đi tới.
Hai bên hành lang, mười tên thị vệ cao lớn mặc Kỳ Lân phục màu vàng, dáng người cao ngất, thần sắc lạnh lùng, cầm đao mà đứng.
Nóc cung điện nguy nga, trên mái hiên hai bên, mấy thân ảnh mơ hồ đứng trong gió tuyết, như ẩn như hiện.
Trong Vĩnh Diên cung, tựa hồ vẫn yên tĩnh như trước kia.
- Thủ lĩnh Ngự Lâm quân Nguyên Trọng, Đại Võ Sư viên mãn, thập đại thị vệ, Đại Võ Sư hậu kỳ. Cao thủ Thần hồn, tạm thời không biết. Lão thái giám Lý Trung, Tông Sư sơ kỳ... Quan chủ Tử Kim quan Tử Kim đạo nhân, Phân Thần cảnh hậu kỳ, mang theo một cỗ kim thi cường đại không thể phá hủy... Bên cạnh Thái hậu, có ma ma Đại Võ Sư hậu kỳ....
Lạc Thanh Chu hơi cúi đầu, chậm rãi đi, trong đầu âm thầm nhớ lại những tin tức này.
Trên bầu trời, bông tuyết từ từ rơi xuống.
Tuyết đọng trên phiến đá xanh, dấu chân của hắn từng bước từng bước kéo dài về phía trước, mà thiếu nữ phía sau, một đôi dấu chân mảnh khảnh kia, vừa rồi mỗi một bước đi đều bước vào dấu chân của hắn, cùng dấu chân của hắn chồng lên nhau.
Bước chân của hai người, đồng điệu một cách kỳ lạ.
Gió lạnh thổi qua, bông tuyết rơi xuống dấu chân hai người, trong dấu chân tựa hồ cũng có thứ gì đó bay lên, giống như bọt tuyết màu trắng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ phía sau, lại nhìn thoáng qua dấu chân hai người chồng lên nhau, không khỏi nói:
- Vui không?
Hạ Thiền dừng ở phía sau hắn, hai đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn vẫn giẫm lên hai dấu chân của hắn, hơi cúi đầu, thấp giọng nói:
- Vui, vui vẻ.
Lý Quý đi theo phía sau, thấy một màn này, khóe miệng nhịn không được lộ ra một nụ cười khẩy, âm thầm cắn răng lẩm bẩm:
- Thứ không biết sống chết, đã vào lúc này, còn tán tỉnh nhau, thật cho rằng bệ hạ yêu quý tài hoa của ngươi, để cho ngươi đến làm quan? Hừ, cứ chơi tiếp đi, chút nữa ngươi sẽ được chơi rất vui đấy.
Bốp!
Bốp! Bốp! Bốp!
Ai ngờ ý niệm trong lòng hắn vừa rồi nổi lên, trên mặt đột nhiên lại nặng nề trúng mấy cái bạt tai, nhất thời đánh đến mức mắt hắn hiện lên sao vàng, thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã.
- Ngươi...
Lý Quý ôm hai má nóng bỏng, vừa sợ vừa giận, mắt trừng muốn nứt ra:
- Lạc công tử, ngươi thật sự coi nô tài không có cảm xúc?
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Lạc Thanh Chu phất tay lại cho mấy cái tát, lập tức ‘bộp’ một cước đá vào bụng hắn, trực tiếp đạp hắn ngồi trên mặt đất, hỏi:
- Cảm xúc ngươi thế nào?
Lý Quý bị đánh choáng váng hoa mắt, lửa giận ngập trời, trong miệng lập tức kêu to:
- Người đâu! Người đâu! Bắt tên súc sinh này cho ta.
Nhưng thủ vệ xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không có bất kỳ hành động gì.
Lý Quý ngồi trên mặt đất, ôm bụng, đau đến mức khuôn mặt co giật, đang muốn tiếp tục thét chói tai thì đột nhiên nhớ tới mệnh lệnh của bệ hạ, miệng mới mở ra, lập tức ngậm lại.
Lạc Thanh Chu đứng trước mặt hắn, bình tĩnh nhìn.
Ánh mắt Lý Quý oán độc trừng lên nhìn hắn, nhịn đau đớn, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, lại cúi đầu, trong miệng khuất nhục run giọng nói:
- Lạc... Lạc công tử, mặc kệ nô tài có sai gì, kính xin Lạc công tử đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, trước tiên đi gặp bệ hạ...
Hắn cúi đầu, thân thể run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy hận ý dữ tợn.
- Được rồi.
Lạc Thanh Chu đứng ở trước mặt hắn, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ngươi quả nhiên thật sự không phải võ giả.
Rồi lại nói:
- Khó trách hắn tín nhiệm ngươi như vậy.